Vợ ma-ng b-ầu phát hiện chồng ngo-ại t-ình đúng 10 ngày trước si-nh n-ở . Cô âm thầm lên kế hoạch khiến anh ta và tiểu tam phải t-rả g-iá đ-ắt…

Vợ ma-ng b-ầu phát hiện chồng ngo-ại t-ình đúng 10 ngày trước si-nh n-ở . Cô âm thầm lên kế hoạch khiến anh ta và tiểu tam phải t-rả g-iá đ-ắt…

Trong nhịp sống hối hả của một bệnh viện lớn tại Sài Gòn, nơi sự sống và cái chết đan xen mỗi ngày, An, 29 tuổi, và Lâm, là một cặp đôi được ngưỡng mộ. An là điều dưỡng trưởng khoa sản, với đôi mắt hiền từ và nụ cười luôn thường trực trên môi. Lâm, chồng cô, là một bác sĩ phẫu thuật tài năng, được biết đến với đôi bàn tay vàng và sự tận tâm với bệnh nhân. Cuộc hôn nhân của họ ngập tràn yêu thương, mỗi khoảnh khắc đều là sự sẻ chia và thấu hiểu.

Niềm hạnh phúc của họ càng được nhân đôi khi An mang thai đứa con đầu lòng. Bụng cô ngày một lớn, và Lâm chăm sóc cô chu đáo đến từng ly từng tí. Anh tự tay nấu những món ăn bổ dưỡng, cẩn thận massage đôi chân sưng phù của vợ sau những ca trực dài. Mỗi đêm, anh lại thì thầm bên bụng An, giọng nói ấm áp, đầy tình yêu thương: “Ba ở đây, không để ai làm mẹ con tổn thương.” An tin tưởng anh tuyệt đối, cô tin rằng Lâm là bến đỗ bình yên nhất của cuộc đời mình, là người đàn ông sẽ luôn nắm tay cô vượt qua mọi sóng gió.

Thời điểm An chuẩn bị lâm bồn, chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày dự sinh, một ngày đầy định mệnh đã gõ cửa cuộc đời cô. An đang ngồi soạn lại danh sách đồ dùng cho em bé, lòng tràn đầy háo hức và một chút lo lắng về ca sinh sắp tới. Chiếc điện thoại của Lâm đặt trên bàn rung lên liên hồi, hiện lên dòng chữ “Ngân – điều trị A” với một biểu tượng trái tim nhỏ. Lâm đang ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách. An thoáng thấy một cuộc gọi nhỡ và một chuỗi tin nhắn mùi mẫn.

Một linh cảm xấu chợt dấy lên trong lòng An. Cô không thể cưỡng lại được sự tò mò. Tay cô run rẩy cầm lấy điện thoại của chồng. Khi Lâm đi tắm, những tin nhắn “Anh có chắc cô ấy không nghi ngờ gì không?”, “Em thấy có lỗi thật, nhưng em nhớ anh, chỉ muốn ở trong vòng tay anh thêm chút nữa…” hiện ra trên màn hình, như những lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim An. Thế giới của cô bỗng chốc vỡ vụn thành ngàn mảnh.

Đứa bé trong bụng đạp mạnh, như cảm nhận được nỗi đau tột cùng của mẹ. Tay chân An lạnh toát, toàn thân cô run rẩy. Nỗi phẫn nộ, tủi thân, sợ hãi, và cay đắng dâng trào. Cô là một điều dưỡng trưởng khoa sản, cô hiểu rõ những hiểm nguy rình rập trong quá trình sinh nở. Cô sắp phải đối mặt với giây phút nguy hiểm nhất đời người, giây phút mà cô cần Lâm ở bên, nắm chặt tay cô, động viên cô. Nhưng người sẽ nắm tay cô lại đang mơn trớn yêu đương với người khác, với chính đồng nghiệp của cô trong bệnh viện.

An cắn chặt răng, cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Cô biết mình không thể gục ngã vào lúc này. Đứa bé trong bụng cần cô phải mạnh mẽ. Cô cần phải tỉnh táo để sinh con, để bảo vệ sinh linh bé bỏng này. Và quan trọng hơn, cô cần một kế hoạch, một “màn kịch cuối cùng” để Lâm phải đối mặt với hậu quả của sự phản bội, và để cô khẳng định bản lĩnh của một người mẹ đơn thân kiên cường.

Ngày hôm sau, An vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô xin nghỉ phép trước ngày dự sinh, nói dối Lâm rằng bác sĩ khuyên nên về nhà mẹ đẻ ở Quảng Ngãi để thay đổi không khí và sinh nở an toàn hơn. Lâm không mảy may nghi ngờ. Thậm chí, anh ta có lẽ còn mừng thầm vì An tạm thời rời xa, tạo điều kiện cho anh ta tự do hơn với nhân tình. An nhìn Lâm với ánh mắt vô hồn, nhưng trong lòng cô lại gào thét một sự khinh bỉ tột cùng.

Về đến nhà mẹ ở Quảng Ngãi, An không thể kìm nén được nữa. Cô bật khóc nức nở khi gối đầu lên chân mẹ, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt đã hốc hác vì những ngày tháng đau khổ. Mẹ cô, một người phụ nữ chất phác, giàu kinh nghiệm sống, chỉ vuốt tóc con gái, giọng bà trầm ấm và đầy sự thấu hiểu: “Nếu con muốn rút lui, mẹ ủng hộ. Nếu con muốn bước tiếp, mẹ sẽ đi cùng con. Chỉ đừng tha thứ nếu con không còn niềm tin, đừng tha thứ khi lòng con còn đau khổ.” An không nói gì, lòng cô gào thét: “Con không muốn tha thứ. Con muốn anh ấy phải cúi đầu nhìn thấy chính mình qua đôi mắt đứa trẻ này, nhìn thấy nỗi đau mà anh ta đã gây ra.”

An bí mật đến một bệnh viện khác, nơi cô từng làm việc trước đây, hẹn riêng một bác sĩ sản đáng tin cậy, cũng là một người chị thân thiết của cô. Cô dặn chị ấy tuyệt đối giữ kín việc mình sinh ở đây, không được thông báo cho bất kỳ ai – kể cả Lâm. An muốn Lâm phải đối mặt với sự thật một cách bất ngờ, muốn anh ta phải nếm trải cảm giác hụt hẫng, bàng hoàng khi mất đi những gì anh ta từng coi là hiển nhiên.

Đêm An chuyển dạ, cơn đau quặn thắt đến tận xương tủy. Mẹ cô đưa cô đi, khuôn mặt bà đầy lo lắng. An nắm chặt tay mẹ, cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ. Mồ hôi ướt đẫm tấm lưng áo. Trong khoảnh khắc nắm chặt tay bác sĩ, An nghĩ đến Lâm, đang đâu đó ngủ say bên người đàn bà kia, vô lo như chưa từng phản bội. Bất chợt, cô thấy mình như hóa đá, nước mắt không chảy nữa, chỉ còn một sức mạnh lạ len lỏi trong tim – như thể cô đang tự sinh ra chính mình, tự tái sinh một con người mới, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.

Sau những giờ phút vật lộn với cơn đau, con gái An chào đời lúc 3h42 sáng. Bé nặng 3,4kg, da hồng hào, tiếng khóc to vang khắp phòng sinh. An ôm con vào lòng, khóc nức nở, không phải vì đau mà vì cô biết mình đã chiến thắng. Cô đã vượt qua nỗi đau thể xác và tinh thần, đã mang một sinh linh bé bỏng đến với thế giới này mà không cần đến sự hiện diện của người cha bội bạc. Đứa bé là biểu tượng cho sự kiên cường của cô, là niềm hy vọng mới cho cuộc đời cô.

Sau ca sinh, An và con gái nằm lại bệnh viện thêm vài ngày để hồi phục. Cô không cho Lâm hay biết bất cứ điều gì. Cô muốn anh ta phải tự mình nhận ra sự thiếu vắng của cô và con. Trong những ngày ấy, An dành hết tình yêu thương và sự quan tâm cho con gái. Cô nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt bé, cảm nhận hơi ấm từ làn da mềm mại của con, và cảm thấy một sự bình yên lạ thường.

Một tuần sau khi sinh, An cảm thấy mình đã đủ mạnh mẽ để đối diện với Lâm. Cô nhắn tin cho anh ta, giọng tin nhắn lạnh lùng và dứt khoát: “Con gái anh ra đời rồi. Mắt giống anh, nhưng không chắc có nên cho con mang họ Lâm không.” An biết tin nhắn này sẽ gây sốc cho Lâm, và đó chính là điều cô muốn. Cô muốn anh ta phải bàng hoàng, phải hoảng sợ, phải nếm trải cảm giác mất mát.

Lâm, sau khi nhận được tin nhắn, nháo nhào tìm An. Anh ta gọi điện liên tục, nhưng An không nghe máy. Anh ta hỏi khắp nơi, từ bệnh viện cũ của cô đến nhà mẹ cô ở Quảng Ngãi. Cuối cùng, qua một người bạn chung, Lâm biết được An đang ở bệnh viện mà cô từng làm việc. Anh ta vội vã chạy đến.

Khi đến được bệnh viện, anh ta đứng ngây ra trước đứa bé đang ngủ ngoan trong nôi. Khuôn mặt Lâm tái mét, anh ta không thể thốt nên lời. Anh ta không ngờ An lại sinh con ở một nơi khác, và không hề thông báo cho anh ta. An không nói gì, chỉ đặt lên bàn một bức ảnh Lâm và Ngân tay nắm tay trong quán cà phê. Bức ảnh được chụp từ một góc khuất, nhưng đủ để Lâm nhận ra chính mình và nhân tình.

Lâm tái mặt, toàn thân anh ta run rẩy. Anh ta quỳ xuống trước mặt An, lắp bắp xin lỗi, biện minh rằng chỉ là “say nắng, không có tình cảm thật, chỉ là phút yếu lòng nhất thời.” An nhìn anh ta, ánh mắt không giận dữ mà lạnh đến tàn nhẫn, không một chút cảm xúc. “Anh nghĩ tôi đau vì anh yêu người khác ư? Không. Tôi đau vì mình đã chọn nhầm người đồng hành trong cơn sinh tử, đau vì sự phản bội của anh đã khiến tôi phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng một mình.”

Lâm khóc nức nở, nước mắt anh ta chảy dài trên khuôn mặt. Anh ta cố gắng níu kéo, cố gắng cầu xin sự tha thứ của An. Nhưng An không nói tha thứ, cũng không nói rời bỏ. Cô chỉ nói một câu duy nhất, giọng cô trầm lạnh và dứt khoát: “Từ giờ trở đi, tôi là mẹ đơn thân. Nhưng nếu anh muốn làm cha, anh phải học từ đầu — không phải từ tôi, mà từ chính con gái anh.” Lời nói của An như một bản án, một lời thách thức, và cũng là một cánh cửa mở ra cho Lâm một cơ hội cuối cùng để chuộc lỗi.

Ba năm sau, cuộc đời An đã hoàn toàn thay đổi. Cô không còn là một điều dưỡng trưởng khoa sản bình thường nữa. An mở một trung tâm y tế cộng đồng dành cho các bà mẹ bỉm sữa, nơi cô giảng dạy các lớp tiền sản, tổ chức các buổi tư vấn tâm lý, và viết sách. Cuốn sách đầu tay của cô, “Sinh Con Một Mình Nhưng Không Đơn Độc”, đã bán được hơn 100.000 bản và nhận giải thưởng “Sách truyền cảm hứng của năm.” An trở thành một biểu tượng cho sự kiên cường của phụ nữ, là nguồn động lực cho hàng ngàn bà mẹ khác.

Con gái An tên là Giao. Mắt bé vẫn giống Lâm, nhưng khi ai hỏi, bé chỉ nói, giọng ngây thơ và hồn nhiên: “Ba con học làm ba lại từ lớp mẫu giáo.” Đúng vậy, Lâm đã thay đổi hoàn toàn. Anh ta đã học được bài học đắt giá nhất đời mình. Anh ta học cách nuôi con từ đầu: thay tã, nấu ăn, đưa con đi tiêm, đến lớp mẫu giáo dự họp phụ huynh. Anh ta học cách đọc sách về nuôi dạy con cái, học cách lắng nghe con, và học cách yêu thương con một cách chân thành. An không còn yêu anh ta, nhưng cô không cấm cản con được yêu cha, vì cô hiểu rằng đứa trẻ không nên là nạn nhân của lỗi lầm người lớn.

Lâm vẫn thường xuyên đến thăm con, và anh ta luôn nhận được sự đối xử lịch sự từ An. Cô không còn thù hận, nhưng cũng không còn tình cảm. Cô đã tha thứ cho anh ta, nhưng không có nghĩa là cô sẽ quay lại. Cuộc sống của cô giờ đây đã bình yên và hạnh phúc bên con gái và sự nghiệp của mình.

Một ngày nọ, sau buổi tọa đàm về chủ đề “Phụ nữ hiện đại và hành trình làm mẹ”, Lâm đến gặp An, tay ôm bó cúc trắng, loài hoa mà An yêu thích. Anh cúi đầu, giọng trầm thấp, đầy sự hối lỗi và biết ơn: “Anh đến không để xin em quay lại. Chỉ để nói: cảm ơn em vì đã không chối bỏ quyền làm cha của anh. Cảm ơn vì đã dạy anh bài học đắt giá nhất đời: tình yêu không phải là thứ miễn phí, và sự tin tưởng — khi mất đi — là mất mãi mãi.” An nhận bó hoa, không trả lời, chỉ quay đi với một nụ cười nhẹ. Trong tim cô không còn gợn sóng, không còn chút hận thù nào.

An đã chứng minh rằng sự kiên cường và lòng tự trọng có thể giúp một người phụ nữ vượt qua nỗi đau, tìm thấy giá trị bản thân và truyền đi thông điệp ý nghĩa về tình yêu, sự tha thứ và trách nhiệm. Cô đã không cho phép bản thân gục ngã trước sự phản bội, mà biến nó thành động lực để vươn lên, để trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và thành công. Cô đã cho Lâm một bài học mà anh ta sẽ không bao giờ quên, một bài học về giá trị của gia đình, về sự thiêng liêng của tình yêu và sự tin tưởng.

Câu chuyện kết thúc bằng một thông điệp mạnh mẽ: Phụ nữ có thể sinh con mà không có đàn ông bên cạnh. Nhưng đàn ông, nếu muốn làm cha, phải học cách đứng thẳng dưới ánh mắt của chính đứa con mình từng phản bội. Anh ta phải chứng minh bằng hành động, bằng sự hy sinh, bằng tình yêu thương chân thành. Và Lâm, anh ta đã làm được điều đó. Anh ta đã trở thành một người cha tốt, một người đàn ông trưởng thành hơn.

An nhìn con gái Giao đang nô đùa trong sân, tiếng cười trong trẻo của bé vang vọng khắp không gian. Cô cảm thấy một sự bình yên và hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc đời cô đã trải qua nhiều sóng gió, nhưng cuối cùng, cô đã tìm thấy bến đỗ bình yên của riêng mình, nơi có tình yêu thương của con gái, sự thành công trong sự nghiệp, và sự thanh thản trong tâm hồn. Cô biết rằng, mình đã là một người mẹ vĩ đại, một người phụ nữ kiên cường, và một tấm gương sáng cho con gái mình.