Vợ cũ nhắn tin hỏi v-a-y 2 triệu, tôi không do dự chuyển ngay lập tức: Đến hôm sau nhận được phong bì cô ấy gửi lại, tôi x-ấu h-ổ ê c-hề và â-n h-ận s-uốt đ-ời người…
Vợ cũ nhắn tin hỏi v-a-y 2 triệu, tôi không do dự chuyển ngay lập tức: Đến hôm sau nhận được phong bì cô ấy gửi lại, tôi x-ấu h-ổ ê c-hề và â-n h-ận s-uốt đ-ời người…
Trong những con hẻm nhỏ của Sài Gòn, nơi nhịp sống hối hả đôi khi khiến người ta lãng quên những điều bình dị, tôi, một người đàn ông đã bước qua tuổi ba mươi, đang sống một cuộc đời tưởng chừng như yên ổn. Gần hai năm sau khi ly hôn H., vợ cũ của tôi, cuộc sống của tôi đã trở lại quỹ đạo. Cuộc chia tay của chúng tôi diễn ra êm thấm, không một lời cãi vã, không một giọt nước mắt kịch tính. Chỉ là những mâu thuẫn nhỏ nhặt, những khác biệt trong suy nghĩ, trong cách sống, cứ tích tụ theo thời gian, dần dần bào mòn tình cảm của chúng tôi. Chúng tôi không có con, và sau khi ly hôn, chúng tôi cắt đứt liên lạc, như hai con thuyền ngược chiều trên biển lớn.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã qua đi, những ký ức về H. cũng sẽ dần phai nhạt. Tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, với những dự định mới. Nhưng rồi, một ngày cuối năm nắng nhạt, khi tôi đang ngồi làm việc trong văn phòng, màn hình điện thoại chợt sáng lên. Một tin nhắn ngắn gọn, không đầu không cuối, từ một số lạ: “Anh cho em vay 2 triệu được không? Em cần gấp, mai em gửi lại luôn”. Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn, rồi chợt nhận ra đó là số điện thoại cũ của H.
Tim tôi bỗng chốc đập mạnh. Không lời chào, không giải thích lý do, nhưng tôi hiểu rằng, một người như H. mà phải mở lời vay tiền thì chắc chắn không phải chuyện đơn giản. Cô ấy là người rất tự trọng, rất ít khi nhờ vả ai. Tôi lập tức chuyển tiền ngay lập tức, không một chút do dự. Không phải vì tôi còn tình cảm với cô ấy, mà vì H. từng là người mà tôi coi là gia đình, là một phần của cuộc đời mình. Một sợi dây vô hình nào đó vẫn còn kết nối chúng tôi, dù chỉ là một sợi tơ mỏng manh. Tôi cũng xác định trong lòng sẽ không lấy lại số tiền đó. Đó như một cách để tôi chuộc lại những gì mà tôi đã từng vô tâm với cô ấy.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một chút bối rối, một chút tò mò. H. đang gặp chuyện gì mà lại cần tiền gấp đến vậy? Tại sao cô ấy không liên lạc với bạn bè, người thân mà lại tìm đến tôi, người chồng cũ đã gần hai năm không nói chuyện? Hàng loạt câu hỏi cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi, nhưng tôi không thể tìm được câu trả lời. Tôi thở dài, cất điện thoại vào túi áo, và tiếp tục công việc của mình.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc. Hình ảnh của H. cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi nhớ lại những kỷ niệm cũ, những ngày đầu chúng tôi yêu nhau, những tiếng cười hạnh phúc, những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Rồi tôi lại nhớ đến những mâu thuẫn, những lần chúng tôi không thể hiểu nhau, những khoảng cách dần nới rộng giữa hai trái tim. Tôi tự hỏi, liệu có phải tôi đã sai ở đâu đó, đã không đủ quan tâm, không đủ thấu hiểu cô ấy?
Ngày hôm sau, tôi về nhà mẹ ăn cơm. Mẹ tôi, với khuôn mặt hiền hậu, đưa cho tôi một chiếc phong bì màu trắng, đã cũ. “Thằng Bảo vệ mới gửi cho con này.” Bà nói. Tôi đón lấy chiếc phong bì, cảm thấy một linh cảm lạ. Bên trong là đúng 2 triệu đồng được xếp phẳng phiu, không một nếp nhăn. Kèm theo số tiền là một tờ giấy nhỏ gấp đôi. Tôi mở ra, là nét chữ quen thuộc của H., thanh mảnh và gọn gàng: “Cảm ơn anh!”. Chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng lại khiến tôi đứng lặng người.
Tôi thắc mắc tại sao H. không chuyển khoản hay nhắn tin xác nhận đã nhận được tiền, mà lại kỳ công gửi tiền qua bảo vệ, rồi lại cất công viết một lời cảm ơn ngắn gọn như vậy. Liệu cô ấy có muốn tôi nhớ về mình, hay đây chỉ là một cách thể hiện sự trân trọng của cô ấy? Hàng trăm câu hỏi lại dồn dập trong tâm trí tôi. Tôi lập tức lấy điện thoại, gọi vào số của H. đã nhắn tin cho tôi hôm qua. Một người đàn ông lạ nghe máy, giọng lạnh lùng: “Số này là số mới của tôi. Cô H. không còn dùng số này nữa.”
Mọi phương thức liên lạc khác như Facebook, Instagram, Zalo đều không thể liên lạc được. Ảnh mới nhất trên Facebook của cô ấy là từ hồi chúng tôi ly hôn, hai năm trước. H. đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi, như một ảo ảnh. Sự bí ẩn của H. càng khiến tôi tò mò và bối rối. Tôi cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn tìm hiểu xem cô ấy đang ở đâu, cô ấy đang làm gì.
Khi tôi đang miên man suy nghĩ, mẹ tôi nhận được điện thoại. Giọng bà có chút lo lắng: “Chú con báo thím bị tai nạn đang nằm viện. May mắn thay, chính vợ cũ của con đã đưa thím vào viện và nộp hết viện phí.” Nghe đến đây, tôi chết lặng. H., vợ cũ của tôi, người đã cắt đứt liên lạc với tôi suốt gần hai năm, lại là người đã cứu giúp thím tôi trong lúc hoạn nạn?
Sự Hối Hận Muộn Màng Từ Những Ký Ức Xưa Cũ
Tôi lập tức lao vào viện. Sau khi hoàn tất các thủ tục, tôi hỏi thăm cô y tá trực ca hôm qua. Cô y tá kể lại rằng H. đã dốc hết ví để nộp viện phí ban đầu cho thím tôi, nhưng vẫn còn thiếu 2 triệu. Đúng 2 triệu đồng. Và đó chính là số tiền mà tôi đã cho H. vay. Lúc này, mọi thứ như một mảnh ghép được hoàn chỉnh trong tâm trí tôi. H. đã báo tin cho chú tôi, nhưng không nói rõ với tôi, có thể vì vội vàng trong lúc cấp bách, hoặc có thể vì cô ấy muốn “trả đũa” tôi một cách tinh tế, muốn tôi tự mình khám phá ra sự thật.
Sự việc này đã khiến tôi nhìn lại toàn bộ mối quan hệ của mình với H. trong quá khứ. Anh nhận ra rằng, trong suốt 5 năm chung sống, H. chưa từng xin anh bất cứ điều gì cho bản thân cô ấy. Không túi xách hàng hiệu, không son phấn đắt tiền, không những buổi tiệc tùng xa hoa. Cô ấy sống một cuộc sống giản dị, tiết kiệm, luôn đặt gia đình lên hàng đầu.
Tôi nhớ lại lần dì của H. nhập viện vì bệnh nặng, H. đã hỏi vay tiền tôi để lo viện phí. Tôi đã từ chối, lạnh lùng nói rằng đó không phải trách nhiệm của tôi, rằng cô ấy nên tự lo cho gia đình mình. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật nhỏ nhen, ích kỷ. Tôi cũng nhớ lại những lần mình càm ràm mỗi khi H. gửi tiền về quê cho mẹ cô ấy, tôi đã nói những lời khó nghe: “Tiền không tự mọc, em lúc nào cũng lo cho nhà em thế thì ai lo cho nhà này?”. Tôi đã trách móc cô ấy vì sự hiếu thảo của cô ấy, vì tấm lòng biết ơn của cô ấy.
Giờ đây, khi cầm tờ giấy với dòng chữ “Cảm ơn anh!” trong tay, và biết H. đã bỏ ra vài triệu đồng để lo cho người thân của chồng cũ, tôi cảm thấy xấu hổ hơn cả khi cầm tiền người khác trả lại. Sự xấu hổ, hối hận và tủi hổ dâng trào trong lòng tôi. Tôi cảm thấy mình thật tồi tệ, thật vô tâm. Tôi đã không trân trọng một người phụ nữ tốt như H., đã không nhìn nhận được giá trị thực sự của cô ấy.
Bất giác, mắt tôi cay cay. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Dù không còn là gì của nhau, H. vẫn đối xử tử tế với gia đình tôi, thậm chí còn gửi lời cảm ơn. Tôi thấy thật nực cười, nhưng đó là sự nực cười của chính mình, của sự vô tâm và tính toán của bản thân trong quá khứ. Tôi đã đánh mất một viên ngọc quý chỉ vì sự thiển cận và ích kỷ của mình.
Cầm mẩu giấy trên tay, tôi chợt hiểu ra một điều sâu sắc: “Có những người đi rồi, không cần trách cứ hay hối tiếc chỉ cần một hành động nhỏ đủ để cho ta biết: Quá khứ ấy đã từng rất tử tế.” Câu nói ấy như một tiếng chuông cảnh tỉnh, đánh thức tôi khỏi sự vô tâm bấy lâu nay. Tôi nhận ra giá trị thực sự của lòng tử tế và sự cho đi vô điều kiện mà tôi đã bỏ lỡ.
Tôi hối hận. Tôi hối hận vì những lời nói vô tình, vì những hành động thiếu suy nghĩ của mình. Tôi hối hận vì đã không hiểu H., không trân trọng cô ấy khi còn có cơ hội. Giờ đây, cô ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, và tôi không biết liệu tôi có còn cơ hội để nói lời xin lỗi, để bù đắp cho cô ấy hay không.
Tôi tự trách mình vì đã quá tập trung vào những mâu thuẫn nhỏ nhặt, vào những điều tiêu cực, mà không nhận ra những phẩm chất tốt đẹp của H. Cô ấy là một người phụ nữ giản dị, chân thành, luôn sống vì người khác, luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Và tôi, tôi đã không xứng đáng với tình yêu và sự tử tế của cô ấy.
Cuộc Tìm Kiếm Và Lời Xin Lỗi Muộn Màng
Sau ngày hôm đó, tôi quyết định phải tìm lại H., dù chỉ là để nói một lời xin lỗi, một lời cảm ơn chân thành. Tôi tìm kiếm thông tin về cô ấy khắp nơi, từ bạn bè chung, đồng nghiệp cũ, đến các mạng xã hội. Mất nhiều tuần, tôi mới tìm được địa chỉ công ty mới của H. Tôi đến đó, đứng đợi cô ấy tan làm.
Khi H. bước ra, cô ấy vẫn vậy, vẫn giản dị, vẫn hiền hậu, nhưng ánh mắt cô ấy có vẻ mệt mỏi hơn. Tôi gọi tên cô ấy. H. giật mình, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, rồi thoáng qua một chút bối rối. “Anh Lâm?” Cô ấy khẽ hỏi.
Tôi tiến lại gần, giọng tôi nghẹn ngào: “H., anh xin lỗi em. Anh xin lỗi vì tất cả những gì anh đã làm trong quá khứ. Anh xin lỗi vì đã không hiểu em, không trân trọng em. Anh xin lỗi vì đã vô tâm, ích kỷ.” Tôi đưa cho cô ấy chiếc phong bì với 2 triệu đồng và tờ giấy cảm ơn. “Anh cũng muốn cảm ơn em vì đã giúp đỡ thím anh. Em là một người tốt, một người phụ nữ tuyệt vời.”
H. nhìn tôi, đôi mắt cô ấy đỏ hoe. Cô ấy không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô ấy nhận lại chiếc phong bì, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm. “Không sao đâu anh. Chuyện cũ qua rồi.” Cô ấy nói, giọng cô ấy nhẹ nhàng, thanh thoát như một làn gió.
Sự Thanh Thản Và Khởi Đầu Mới
Tôi không biết liệu H. có thực sự tha thứ cho tôi hay không, nhưng tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm lạ thường khi tôi đã có thể nói ra những lời xin lỗi chân thành từ đáy lòng mình. Tôi biết rằng, tôi không thể quay ngược thời gian, không thể sửa chữa những sai lầm đã qua. Nhưng tôi có thể học hỏi từ những sai lầm đó, để trở thành một người tốt hơn, một người biết trân trọng những gì mình có.
Tôi và H. không quay lại với nhau. Cả hai chúng tôi đều đã có cuộc sống riêng. Nhưng từ ngày hôm đó, chúng tôi không còn là những người xa lạ nữa. Chúng tôi thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm nhau, chia sẻ về cuộc sống. Tôi vẫn luôn cảm thấy một sự biết ơn sâu sắc đối với H., vì cô ấy đã dạy cho tôi một bài học quý giá về lòng tử tế, về sự cho đi vô điều kiện.
Cuộc sống của tôi dần thay đổi. Tôi trở nên biết quan tâm hơn đến những người xung quanh, biết trân trọng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Tôi sống chậm lại, và học cách lắng nghe trái tim mình. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở những điều vật chất, mà nằm ở sự tử tế, ở tình yêu thương, và ở sự tha thứ.
H. cũng tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Cô ấy kết hôn với một người đàn ông tốt, người yêu thương cô ấy chân thành và trân trọng những phẩm chất tốt đẹp của cô ấy. Tôi rất mừng cho cô ấy. Tôi biết rằng, cô ấy xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Câu chuyện của tôi là lời tự vấn và hối hận muộn màng của một người đàn ông về cách anh đã đánh giá và đối xử với vợ cũ của mình, nhận ra giá trị thực sự của lòng tử tế và sự cho đi vô điều kiện mà anh đã bỏ lỡ. Và nó cũng là một lời nhắc nhở rằng, đôi khi, những bài học quý giá nhất lại đến từ những cách không ngờ nhất, từ những người mà chúng ta từng nghĩ rằng đã không còn liên quan đến cuộc đời mình.