VÌ CHÚT TH/A/M L/A/M CỦA CẢI NHÀ CHỒNG, TÔI ĐÃ KHIẾN GIA ĐÌNH CỦA MÌNH RƠI VÀO CẢNH KHỐN ĐỐN CẢ NỬA ĐỜI SAU NÀY!
VÌ CHÚT TH/A/M L/A/M CỦA CẢI NHÀ CHỒNG, TÔI ĐÃ KHIẾN GIA ĐÌNH CỦA MÌNH RƠI VÀO CẢNH KHỐN ĐỐN CẢ NỬA ĐỜI SAU NÀY!
Gió cuối đông lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh buốt giá luồn vào tận xương tủy, nhưng cái lạnh trong lòng tôi còn buốt giá hơn nhiều. Tôi là Lan, một người vợ, một người mẹ, đang mắc kẹt trong mớ bòng bong của cuộc sống, giữa những mâu thuẫn gia đình chồng và sự yếu đuối của chính bản thân. Căn nhà nhỏ ba thế hệ, dù che mưa che nắng, lại chẳng thể che đi những vết nứt trong mối quan hệ của chúng tôi.
Chúng tôi kết hôn được ba năm, có một bé gái kháu khỉnh tên My. Vì điều kiện tài chính không cho phép, vợ chồng tôi vẫn phải sống chung với bố mẹ và em trai của chồng tôi, tên Hải. Hưng, chồng tôi, là một người đàn ông hiền lành, cục mịch. Anh lái xe khách đường dài, công việc vất vả, thường xuyên vắng nhà. Mỗi lần nhận lương, anh đều đưa hết cho tôi lo chi tiêu gia đình. Tôi ở nhà nội trợ, chăm sóc con nhỏ, nhưng cuộc sống làm dâu không hề dễ dàng.Mẹ chồng tôi là người khó tính, kỹ tính. Bà luôn muốn mọi thứ phải theo ý bà, từ cách nấu ăn, cách dọn dẹp nhà cửa, đến cách tôi chăm sóc My. Tôi thì trẻ tuổi, vụng về, lại quen sống tự do từ bé nên khó lòng thích nghi. Mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng ngày càng căng thẳng, những trận cãi vã lớn tiếng trở thành cơm bữa. Tôi cảm thấy ngột ngạt, bức bối, như một con chim bị nhốt trong lồng.
“Con làm cái gì mà cái nhà cửa bừa bộn thế này?”
Mẹ chồng tôi càu nhàu, tay chỉ vào đống đồ chơi của My trên sàn nhà.
“Đã không đi làm kiếm tiền thì phải biết lo việc nhà chứ! Con nhìn con dâu nhà người ta xem, ai cũng gọn gàng, sạch sẽ, còn biết phụ giúp bố mẹ chồng.”
Tôi cố gắng kìm nén.
“Con xin lỗi mẹ. Con vừa cho My ăn xong, định lát nữa sẽ dọn ạ.”
“Lát nữa! Lát nữa thì đến bao giờ!” Bà gắt gỏng.
“Cứ cái thói trì hoãn như thế thì bao giờ mới nên người!” Tôi ấm ức đến phát khóc.
Tôi cũng mệt mỏi lắm chứ, một mình chăm con, làm việc nhà, đâu có được nhàn hạ như mẹ chồng nghĩ. Tôi mong Hưng sẽ hiểu cho tôi, sẽ đứng ra bênh vực tôi. Nhưng anh thì không.Mỗi lần tôi và mẹ chồng cãi vã, Hưng đều im lặng. Đến khi mọi chuyện lắng xuống, anh mới tìm tôi, giọng điệu đầy vẻ trách móc.
“Em trẻ con quá Lan à. Mẹ nói cũng đúng mà. Em cứ bừa bộn mãi thế thì làm sao mà mẹ không khó chịu được? Em phải biết nhường nhịn mẹ chứ. Mẹ lớn tuổi rồi, mình là phận con dâu phải hiểu cho mẹ.” Tôi sững sờ.
“Anh nói cái gì vậy? Anh không bênh vợ mình mà lại đi trách vợ à? Anh có biết mẹ anh nói những gì với em không? Anh có biết em đã phải chịu đựng những gì không?”
“Thôi đi em,” Hưng thở dài.
“Em cứ làm quá mọi chuyện lên. Mẹ có nói gì nặng lời đâu. Em cứ trách móc mẹ, rồi đổ lỗi cho anh. Anh đã quá mệt mỏi rồi!”
Lời nói của Hưng như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi cảm thấy cô độc, bất lực. Tôi nghĩ, anh ấy không yêu tôi, không hiểu cho tôi. Anh ấy chỉ biết nghe lời bố mẹ, không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Nỗi tủi thân dâng trào, tôi òa khóc nức nở.
Mảnh Đất Và Cuộc Chiến Định MệnhMâu thuẫn cứ thế tích tụ, ngày càng lớn dần. Tôi và Hưng cũng ít nói chuyện với nhau hơn. Anh cứ đi làm biền biệt, về đến nhà thì lại lăn ra ngủ. Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đang dần mục ruỗng.Một ngày nọ, bố chồng tôi, ông Bách, bất ngờ gọi vợ chồng tôi lại nói chuyện.
“Bố thấy chúng mày cứ cãi vã mãi thế này cũng không được. Thôi thì, bố có mảnh đất mặt tiền 5 mét ở đầu làng. Bố cho chúng mày, để chúng mày xây nhà ra ở riêng, cho thoải mái.” Tôi và Hưng sững sờ.
Mảnh đất mặt tiền? Bố chồng cho? Đó là một món quà lớn, một cơ hội để chúng tôi thoát khỏi cảnh sống chung, thoát khỏi những mâu thuẫn triền miên. Tôi mừng rỡ khôn xiết.Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì lại bị một suy nghĩ khác lấn át. 5 mét? Tại sao không phải là 6 mét cho cân bằng? Tôi là phụ nữ, tôi thích sự đối xứng, sự hài hòa. Một mảnh đất 5 mét chiều ngang nhìn có vẻ hẹp và thiếu cân đối.
“Bố ơi, 5 mét thì hơi hẹp ạ,” tôi nói, giọng điệu ngập ngừng.
“Hay là bố cho chúng con 6 mét đi ạ? Như vậy thì nhà sẽ rộng rãi hơn, cân đối hơn.”Ông Bách nhíu mày.
“5 mét là đủ rồi. Mảnh đất đó là của ông bà để lại, chỉ có thế thôi. Con phải biết chấp nhận chứ.”
Tôi quay sang nhìn Hưng, mong anh sẽ lên tiếng ủng hộ tôi. Nhưng Hưng lại im lặng. Anh không nói một lời nào.”Anh ơi, anh nói với bố đi. 6 mét sẽ đẹp hơn mà,” tôi thì thầm.Hưng khẽ lắc đầu.
“Thôi em. Bố đã cho là may rồi. Em đừng đòi hỏi nữa.” Tôi tức giận.
Anh ta lúc nào cũng vậy, không bao giờ đứng về phía tôi. Anh ta lúc nào cũng nghe lời bố mẹ. Tôi cảm thấy bị tổn thương, bị coi thường. Tôi nghĩ, anh ta không yêu tôi, không quan tâm đến mong muốn của tôi.
“Anh nghĩ 5 mét là đủ sao?” Tôi gằn giọng.
“Anh có nghĩ đến em không? Anh có nghĩ đến con không? Một căn nhà 5 mét thì làm được cái gì?”
“Em đừng có trẻ con nữa Lan!” Hưng cũng bắt đầu nổi nóng.
“Bố đã có lòng cho rồi, em còn đòi hỏi gì nữa? Em có biết để có được mảnh đất như thế này là khó khăn đến mức nào không?”
“Đúng! Tôi trẻ con đấy! Tôi bừa bộn đấy! Tôi không biết chăm sóc gia đình đấy!” Tôi gào lên, nước mắt tuôn rơi.
“Tôi không thèm ở cái nhà 5 mét của anh đâu!”
Nỗi uất ức, nỗi tủi thân bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi quyết định sẽ rời đi. Tôi sẽ cho Hưng biết, tôi không phải là người dễ dàng bị chèn ép.Tôi vội vàng thu dọn vài bộ quần áo cho mình và My, rồi ôm con, bắt taxi về nhà ngoại. Tôi muốn gây áp lực cho Hưng, muốn anh phải hối hận vì đã không đứng về phía tôi. Tôi muốn anh phải nhận ra giá trị của tôi, nhận ra rằng anh đã sai khi không chiều theo ý tôi.Về đến nhà ngoại, mẹ tôi nhìn thấy tôi bế con về giữa đêm khuya thì hốt hoảng. Tôi kể cho mẹ nghe tất cả mọi chuyện, kể về những mâu thuẫn với mẹ chồng, về việc Hưng không bênh tôi, và cả chuyện mảnh đất 5 mét.
Mẹ tôi nghe xong thì thở dài.
“Con ơi là con! Sao con lại bồng bột thế hả? Mảnh đất 5 mét cũng là quý lắm rồi. Con làm thế này thì làm khó cho chồng con đấy!””Mẹ ơi, con không chịu nổi nữa rồi!” Tôi khóc nức nở.
“Con không thể sống chung với gia đình chồng được nữa. Con muốn có một cuộc sống riêng, một mái ấm riêng của mình.”
Bố tôi, ông Lân, nghe xong thì tức giận đùng đùng. Ông vốn thương con gái, thấy tôi khóc lóc thì không chịu nổi.
“Để xem thằng rể đó nó làm gì được con! Con cứ ở đây với bố mẹ. Bố sẽ không để con phải chịu khổ đâu!”
Sáng hôm sau, Hưng đi làm về, không thấy tôi và con đâu thì tá hỏa. Anh gọi điện cho tôi liên tục, nhưng tôi không nghe máy. Anh biết tôi đã về nhà ngoại. Anh vội vàng chạy sang.Vừa đến cửa nhà ngoại, Hưng đã bị bố tôi chặn lại.
“Mày đến đây làm gì? Mày đối xử với con gái tao như thế à? Mày còn mặt mũi nào mà đến đây?”
“Bố ơi, con xin lỗi. Con muốn đón Lan và My về nhà.” Hưng nói, giọng điệu khẩn khoản.
“Về cái gì mà về!” Bố tôi quát lên. “Mày về đi! Tao không có đứa con rể như mày!”
Bố tôi đóng sầm cửa lại, không cho Hưng vào. Hưng đứng đó, sững sờ, bất lực. Anh gọi điện cho tôi, nhắn tin cho tôi, nhưng tôi đều không trả lời. Tôi muốn anh phải cảm nhận được nỗi đau khi mất đi gia đình, mất đi vợ con.Suốt một tuần sau đó, tôi ở nhà ngoại, không liên lạc gì với Hưng. Tôi biết anh đã sang đón tôi vài lần nữa, nhưng đều bị bố tôi đuổi về. Tôi cố gắng giữ thái độ lạnh lùng, không quan tâm. Nhưng trong lòng, tôi vẫn có chút lo lắng cho anh.
Tôi không biết rằng, suốt một tuần tôi và con bỏ đi, Hưng đã trải qua những ngày tháng tồi tệ nhất trong cuộc đời anh. Anh thức trắng đêm, không ngủ, ngồi một mình ngoài sân. Anh nhớ tôi, nhớ con, nhớ cái tổ ấm nhỏ bé của chúng tôi. Nỗi buồn, nỗi lo lắng, sự tuyệt vọng gặm nhấm anh từng chút một. Anh bị mất ngủ kéo dài, cơ thể kiệt sức. Nhưng anh vẫn cố gắng đi làm, cố gắng lái xe khách, để có tiền lo cho gia đình. Anh không muốn ai biết mình đang suy sụp.
Một tuần sau, khi tôi đang ngồi chơi với My, điện thoại tôi bỗng đổ chuông. Là bố chồng tôi. Giọng ông run rẩy, đầy vẻ đau đớn.
“Lan ơi… Hưng nó… nó bị tai nạn rồi… đang cấp cứu…”
Cái tin sét đánh ngang tai khiến tôi chết sững. Tai nạn? Hưng bị tai nạn? Lòng tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi vội vàng ôm My, lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi không ngừng cầu nguyện. Cầu mong Hưng sẽ không sao.Tại bệnh viện, mẹ chồng tôi đang ngồi gục bên hành lang, khuôn mặt bà hốc hác, đôi mắt sưng húp. Ông Bách, bố chồng tôi, cũng ngồi đó, vẻ mặt đau khổ tột cùng.
“Hưng đâu mẹ? Anh ấy có sao không?” Tôi hỏi, giọng nói run rẩy.Mẹ chồng tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt bà ta đầy vẻ căm phẫn, giận dữ. Bà ta không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn tôi, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.Rồi bác sĩ bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chúng tôi rất tiếc phải thông báo. Bệnh nhân Hưng đã sống sót, nhưng anh ấy sẽ… sẽ liệt vĩnh viễn.”
Linh chết lặng. Liệt vĩnh viễn? Hai chữ đó như sét đánh ngang tai tôi. Tôi cảm thấy cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Hưng… chồng tôi… sẽ liệt vĩnh viễn sao? Tôi không tin. Tôi không thể tin được. Tôi gục ngã xuống sàn nhà, nước mắt tuôn rơi như mưa. Nỗi đau đớn, nỗi ân hận dâng trào trong lòng tôi. Hưng… anh ấy sẽ không bao giờ có thể lái xe nữa, không bao giờ có thể đi lại bình thường nữa. Tất cả là lỗi của tôi.Mẹ chồng tôi đột nhiên lao đến, túm lấy vai tôi, ánh mắt bà ta đầy vẻ căm hờn.
“Mày! Chính mày! Chính mày đã hại con tao! Chính mày đã khiến nó ra nông nỗi này! Đồ con dâu bất hiếu! Đồ đàn bà độc ác!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ chồng, ánh mắt tôi trống rỗng. Tôi muốn phản ứng lại, muốn nói rằng không phải lỗi của tôi. Nhưng rồi, lời nói của bố chồng tôi vang lên, khiến tôi chết sững.
“Mày có biết tại sao thằng Hưng nó bị tai nạn không?”
Ông Bách nói, giọng nói đầy đau đớn, nghẹn ngào.
“Nó bị tai nạn là vì nó quá suy sụp tinh thần, kiệt sức mà ngủ gật trong lúc lái xe! Nó đã thức trắng đêm suốt một tuần nay rồi! Vì mày đấy! Vì mày bỏ đi, vì mày không chịu về đấy!”
Lời nói của bố chồng tôi như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi, xuyên thấu từng tế bào. Thức trắng đêm? Suy sụp tinh thần? Ngủ gật trong lúc lái xe? Tất cả là vì tôi sao?Tôi bàng hoàng nhận ra sự thật. Hưng đã thức trắng đêm vì tôi, vì nỗi nhớ vợ nhớ con, vì nỗi lo lắng cho gia đình. Anh ấy đã cố gắng chịu đựng một mình, để rồi kiệt sức, để rồi ngủ gật trong lúc lái xe, gây ra tai nạn. Tất cả là lỗi của tôi. Tất cả là do tôi.
Tôi gục đầu xuống, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Tôi ân hận tột cùng. Tôi đã quá ích kỷ, quá cố chấp. Tôi chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, đến những mong muốn của mình, mà chưa từng một lần quan tâm đến cảm xúc và sức khỏe của Hưng. Tôi đã buông những lời cay nghiệt, đã đẩy anh ấy vào tình trạng tuyệt vọng. Tôi đã biến anh ấy thành “cái máy rút tiền hỏng” trong mắt mình, mà không hề biết anh ấy đang kiệt sức vì làm việc quá sức, vì gánh vác cả gia đình.Cái Giá Đắt Cho Sự Bồng BộtGiờ đây, mọi thứ đã sụp đổ.
Hưng, người trụ cột kinh tế của gia đình, đã liệt vĩnh viễn. Tương lai của chúng tôi chìm trong bóng tối. Không chỉ mất đi nguồn thu nhập chính, chúng tôi còn phải đối mặt với chi phí điều trị khổng lồ, và một cuộc sống đầy khó khăn phía trước.Tôi chìm trong day dứt, hối hận. Cái giá cho sự bồng bột, cố chấp của tôi là quá đắt. Đắt đến mức tôi không biết phải trả bằng cách nào. Tôi đã đánh đổi sự bình yên, hạnh phúc của gia đình, đánh đổi sức khỏe, thậm chí là cả cuộc đời của chồng tôi, chỉ vì những đòi hỏi vô lý, những lời nói thiếu suy nghĩ của mình.
Nhìn Hưng nằm đó, bất động trên giường bệnh, trái tim tôi đau như cắt. Khuôn mặt anh xanh xao, tiều tụy. Tôi đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt anh, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Anh đã phải chịu đựng quá nhiều.Mẹ chồng tôi vẫn còn giận tôi lắm. Bà không nói chuyện với tôi, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét. Tôi biết, tôi xứng đáng bị như vậy. Tôi đã gây ra lỗi lầm quá lớn.Nhưng giờ đây, không phải lúc để tôi chìm đắm trong sự hối hận. Tôi phải mạnh mẽ lên. Tôi phải trở thành trụ cột của gia đình. Tôi phải chăm sóc cho Hưng, chăm sóc cho My. Tôi phải đối mặt với tương lai đầy thử thách này.
Tôi sẽ không bao giờ quên bài học này. Bài học về sự ích kỷ, về sự vô tâm, và về hậu quả của những lời nói không suy nghĩ. Tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ học cách lắng nghe, học cách thấu hiểu, học cách hy sinh. Tôi sẽ không bao giờ để những sai lầm của mình làm hại đến những người thân yêu nữa.Nước mắt tôi vẫn chảy, nhưng trong đó không chỉ có sự đau đớn, mà còn có sự quyết tâm. Tôi sẽ cố gắng sống tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi sẽ chứng minh cho Hưng thấy, tôi đã trưởng thành. Tôi sẽ bù đắp cho anh, cho gia đình này.
Dù cho con đường phía trước có khó khăn đến mấy, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bởi vì, đó là cái giá mà tôi phải trả, và đó cũng là cách duy nhất để tôi tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn mình.