Tưởng được người yêu dẫn về ra mắt, cô gái ch-ết lặng khi thấy cách gia đình người yêu đối đãi với mình không bằng o-s-i-n…và cách đáp trả mạnh mẽ của cô gái!
Tưởng được người yêu dẫn về ra mắt, cô gái ch-ết lặng khi thấy cách gia đình người yêu đối đãi với mình không bằng o-s-i-n…và cách đáp trả mạnh mẽ của cô gái!
Ánh nắng chiều len qua khung cửa sổ phủ lên khuôn mặt cô gái đang đứng trong bếp, mồ hôi lấm tấm trên trán khi vừa rửa rau xong. Đây là lần đầu tiên cô được dịp đến nhà bạn trai để ra mắt, và mọi thứ đang diễn ra không như cô tưởng tượng. Mẹ anh, với ánh mắt lạnh lùng và giọng nói đầy yêu cầu, giao hết cho cô mọi công việc bếp núc: từ thái rau, nấu nướng cho đến dọn dẹp bàn ăn.
Cô cố gắng làm thật nhanh, không dám than thở, vì vẫn luôn nghe nói “con dâu phải biết nấu ăn, phải chăm sóc gia đình”. Nhưng cảm giác trong lòng cô dần trở nên nặng nề, bởi xung quanh, bố bạn trai ngồi trên ghế salon, tiếp đón những vị khách quan trọng với vẻ mặt đầy niềm vui và trân trọng. Ông thậm chí không hỏi lấy tên cô, chỉ trao đổi những chuyện xã giao với họ, còn cô thì đứng bên bếp, tay chân luống cuống trong không khí căng thẳng.
Bạn trai cô thì chẳng bận tâm gì. Anh chỉ lướt qua bếp, ánh mắt thoáng chút khó chịu khi thấy cô đang tất bật:
“Đấy, sau này còn nhiều việc hơn, em quen dần đi.”
Câu nói ấy như một cơn gió lạnh, thổi tắt hết những hi vọng ngọt ngào cô từng ấp ủ. Cô đứng lặng bên chiếc bồn rửa, nghe tiếng nước chảy rì rầm như tiếng nhịp tim đang đập nhanh và rối loạn. Trong lòng cô, từng suy nghĩ đan xen:
Liệu cô có đang đặt mình vào vị trí của một người con dâu phải chịu thiệt thòi, bị đánh giá thấp ngay từ lần đầu gặp mặt? Mẹ anh liệu có thực sự quan tâm đến cô, hay chỉ coi cô là người giúp việc tạm thời? Còn bố anh, người đàn ông đứng đầu gia đình, có thật sự trân trọng cô hay chỉ xem cô là khách không tên?
Nhớ lại những lần hẹn hò, anh luôn là người dịu dàng, chu đáo, dường như rất yêu thương cô. Nhưng bây giờ, ánh mắt và lời nói của anh khiến cô chùng xuống.
“Em có nên tiếp tục mối quan hệ này không? Nếu bắt đầu bằng việc em phải chịu thiệt thòi như thế, liệu sau này cuộc sống có khác?”
Khi bữa cơm dần được dọn lên bàn, cô ngồi xuống trong im lặng, cảm nhận sự xa cách ngày một rõ rệt. Mẹ anh quay sang cô, giọng nghiêm nghị:
“Con dâu phải biết hy sinh, biết chăm sóc nhà chồng, nếu không sẽ khó sống với họ.”
Câu nói như mũi dao đâm thẳng vào tim cô, khiến cô cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi giữa ngôi nhà xa lạ này. Bạn trai ngồi đối diện, nhìn cô với ánh mắt trống rỗng:
“Em đừng nghĩ nhiều. Đây chỉ là bước đầu, sau này mọi thứ sẽ ổn hơn.”
Nhưng cô biết rõ, chính cái cách anh và gia đình đối xử đã cho cô thấy bộ mặt thật của cuộc sống mà cô sẽ bước vào. Một phần cô vẫn yêu anh, nhưng phần lớn trong cô là sự hoang mang và tổn thương. Cô tự hỏi: liệu có xứng đáng để cô đánh đổi những điều mình có, chỉ để trở thành người con dâu “hoàn hảo” trong mắt họ?
Đêm hôm đó, khi ánh đèn trong phòng bạn trai đã tắt, cô nằm trằn trọc, từng suy nghĩ cuộn trào trong tâm trí. Cô nhớ về gia đình mình, nơi cô được yêu thương, được tôn trọng và luôn được tự do là chính mình. Ở đây, cô cảm nhận rõ sự lạnh lùng, sự kỳ vọng vô hình và áp lực nặng nề của một vai trò mà cô chưa bao giờ mong muốn. Cô tự hỏi liệu người đàn ông mà cô yêu thương có đủ can đảm đứng lên bảo vệ cô, hay chỉ chấp nhận mọi chuyện như một điều hiển nhiên? Nếu anh thật sự yêu cô, anh sẽ không để cô một mình chịu đựng như thế này ngay từ đầu.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa hé, cô đứng trước gương, nhìn vào chính mình. Đôi mắt chứa đựng nỗi băn khoăn sâu sắc, nhưng cũng có chút kiên quyết. Cô nói thầm trong lòng:
“Em sẽ không để mình bị tổn thương như thế này. Nếu anh và gia đình không thể trân trọng em, thì có lẽ em nên buông bỏ, trước khi quá muộn.”
Bữa sáng diễn ra trong im lặng, cô ăn nhanh, rồi lặng lẽ chuẩn bị rời đi. Bạn trai bước ra cửa, gọi nhẹ:
“Em đừng vội quyết định như vậy. Chúng ta còn nhiều cơ hội mà.”
Cô quay lại, nhìn anh thẳng vào mắt:
“Cơ hội hay thử thách cũng không thể xóa nhòa cảm giác bị bỏ rơi ngay lần đầu tiên. Em cần thời gian để suy nghĩ.”
Câu nói ấy không chỉ là lời từ chối tạm thời, mà còn là tiếng nói của lòng tự trọng, của một người phụ nữ không muốn mình trở thành người chịu thiệt thòi, bị xem thường trong chính cuộc sống riêng của mình.Bước ra khỏi ngôi nhà ấy, cô cảm nhận gió mát đầu ngày thổi qua, như xua đi những nỗi đau đêm qua.
Cô biết con đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất cô sẽ đi trên đôi chân của chính mình, không phải mang theo gánh nặng của sự nhún nhường và hi sinh không cần thiết.Dù có yêu, dù có thương, cô cũng sẽ chọn trân trọng bản thân trước hết. Đó mới là sự bắt đầu cho một cuộc sống thật sự trọn vẹn.