Từ O-S-I-N tôi thượng vị thành dâu hào môn. Nếu không tận mắt chứng kiến cánh cửa phòng tân hôn của mình bị mẹ chồng khóa trái từ bên ngoài để chồng “Lê-n Gi-ường” Với Chị Dâu, tôi đã mãi mãi sống trong ảo tưởng rằng mình là cô dâu may mắn nhất.
Từ O-S-I-N tôi thượng vị thành dâu hào môn. Nếu không tận mắt chứng kiến cánh cửa phòng tân hôn của mình bị mẹ chồng khóa trái từ bên ngoài để chồng “Lê-n Gi-ường” Với Chị Dâu, tôi đã mãi mãi sống trong ảo tưởng rằng mình là cô dâu may mắn nhất.
Tôi tên là Mai, 25 tuổi, từng là ô sin, giờ là vợ hợp pháp của một người đàn ông có bằng thạc sĩ, điển trai, giàu có. Nhưng đêm tân hôn của tôi lại là cánh cửa khép kín, tiếng mẹ chồng vọng lại đầy lạnh lẽo: “Cứ ngủ yên trong đó, Huy đêm nay ở với cái Nga.”
Cái Nga — người chị dâu từng ngồi ăn chung mâm, từng dúi cho tôi chiếc áo len mùa lạnh. Cái Nga — vợ của người anh trai đã mất của Huy. Và đêm đó, chính chị ta là người nằm trong vòng tay chồng tôi.
Hóa ra tất cả chỉ là một vở kịch mà tôi là quân tốt thí mạng. Tôi — con bé giúp việc có “nét mặt phúc hậu”, được mẹ chồng nâng đỡ, đào tạo thành dâu nhà giàu, không vì yêu thương, mà vì làm bình phong cho âm mưu giữ lại cái Nga — con dâu mang bí mật về huyết thống đứa con đầu lòng của bà.
Họ cần một người đứng tên làm vợ Huy, để chị Nga có thể “âm thầm” sinh thêm một đứa cháu đích tôn mà không bị mang tiếng loạn luân. Tôi được chọn để che chắn cho điều đó.
Tôi — không còn ngây thơ nữa.
Tôi bắt đầu ghi âm, ghi nhật ký, lặng lẽ đặt máy quay trong phòng làm việc, phòng khách. Và rồi, từng đoạn hội thoại vỡ lẽ: “Chỉ cần cái Nga có thai, ép Huy ly hôn với Mai là xong.”
Tôi không khóc. Tôi không gào. Tôi lên kế hoạch để trả thù gia đình thối nát này.
Tôi đối chất với Huy bằng đoạn ghi âm đó. Anh sững người, bật khóc, ôm đầu như kẻ tội đồ. Tôi không trách anh — vì chính anh cũng là nạn nhân.
Ngày hôm sau, cả gia đình họp. Mẹ chồng bị lật mặt. Chị Nga khóc nức nở nhận sai. Tôi chỉ đứng lặng. Không hả hê, không thỏa mãn. Chỉ có một quyết định: Tôi dọn khỏi căn nhà đó.
Tôi mang thai.
Trong căn nhà nhỏ thuê ở ngoại ô, Huy tìm lại tôi, quỳ xuống xin lỗi, xin làm lại từ đầu. Anh bỏ việc ở công ty gia đình, chấp nhận cuộc sống từ vạch xuất phát. Tôi đồng ý. Nhưng tôi nói thẳng: “Muốn làm cha, làm chồng, thì phải bắt đầu từ sự tôn trọng.”
Cuộc sống mới êm đềm trôi, cho đến khi cái Nga xuất hiện — ôm một túi đồ, đưa cho tôi tờ giấy siêu âm: chị cũng đang mang thai, là con trai. Chị không đến để đòi hỏi, chỉ xin tôi chuyển giúp giấy cho Huy. Tôi nhìn người đàn bà từng ngủ với chồng tôi, từng khiến tôi tan nát… giờ đứng run rẩy, vừa thương vừa giận.
Tôi đưa giấy cho Huy. Anh chọn đúng: “Nếu là con tôi, tôi chu cấp. Nhưng tôi không quay lại nhà đó, không để mẹ lợi dụng thêm lần nào nữa.”
Chúng tôi thuê căn hộ cho chị Nga sống riêng, có y tá chăm sóc. Nhưng rồi một sáng, chị biến mất. Trên giường là mảnh giấy: “Chị muốn sinh con ở nơi không ai điều khiển.”
Chúng tôi điên cuồng tìm kiếm, cho đến khi nhận được cuộc gọi: Một thai phụ cấp cứu ở trạm y tế xã, sinh non. Là chị.
Con trai chị chỉ nặng 1.6 kg, chị mất máu nhiều. Tôi ôm đứa trẻ vào lòng, nước mắt rơi — nó không có tội. Chị tỉnh lại, nắm tay tôi xin lỗi. Từ đó, chúng tôi chăm sóc cả chị lẫn con trai chị như người một nhà.
Cho đến ngày bà Nhàn — mẹ chồng tôi — xuất hiện.
“Cháu tao, tao đón về! Con khốn loạn luân kia không có quyền nuôi!”
Chị Nga ôm con, giọng yếu nhưng kiên quyết: “Tôi sinh ra nó. Tôi có quyền.”
Lúc đó, chị nói một câu khiến cả căn phòng lặng như tờ: “Nếu bà muốn nói tôi loạn luân, thì có dám thề đứa con đầu của bà là con ruột ông Chí không?”
Bà Nhàn tái mặt.
Chị Nga tiếp: “Năm xưa tôi nghe bà tranh cãi với ông, rằng thằng cả không phải con ông. Bà sợ tôi tiết lộ, nên giữ tôi trong nhà, nên gả Mai để che mắt thiên hạ.”
Sự thật trần trụi phơi bày. Huy sụp đổ. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn.
Sau cú sốc, bà Nhàn bị tai biến nhẹ. Trong bệnh viện, lần đầu tiên bà khóc và nói: “Bác xin lỗi… Mai à… chưa từng nghĩ sẽ xin lỗi một đứa từng là ôin. Nhưng con là người tốt.”
Tôi không khóc. Tôi chỉ đặt tay lên tay bà. “Nếu bác dám nhận lỗi, thì vẫn xứng đáng được tha thứ.”
Chúng tôi đưa bà vào viện dưỡng lão phục hồi chức năng. Mỗi tháng, bà được đón về thăm cháu. Không còn là người phụ nữ độc đoán năm nào, mà là một bà già lặng lẽ đan len, kể chuyện cổ tích cho hai đứa trẻ — con tôi và con chị Nga.
Ngày thôi nôi, hai đứa bé được tổ chức chung. Tôi và chị Nga đứng bên nhau, không còn là chị dâu – em dâu, mà là hai người mẹ đã từng bị lừa, từng tổn thương… giờ đứng lên cùng nhau.
Bà Nhàn nghẹn ngào: “Nếu sau này tụi nhỏ có hỏi về bà, hãy nói bà là người từng sai nhưng biết sửa.”
Một năm sau, chị Nga lặng lẽ rời đi.
Chị để lại một cuốn album, toàn là ảnh gia đình: Tôi bế con, Huy ôm cả hai bé, bà Nhàn ngồi xe lăn cười hiền. Dưới bức ảnh tôi ôm cả hai đứa nhỏ, chị viết:
“Nếu một ngày em quên mình mạnh mẽ thế nào, hãy mở tấm hình này.”
Tôi khóc. Không phải vì giận hay đau, mà vì lần đầu tiên, tôi thấy mình không còn là ô sin bị lợi dụng. Tôi là một người mẹ, một người vợ, một người phụ nữ đã bước ra khỏi đêm tân hôn bị đánh cắp — và giành lại cả một gia đình.