Tôi mới nhận tiền bảo hiểm th::ai sản gần 200 triệu, lại được bố đ::ẻ cho thêm 300 triệu nữa. Chồng tôi thấy vậy thì bảo tôi bỏ hết ra xây lại cái nhà cũ cho ông bà nội ở dưới quê, nhưng tôi nằng nặc từ chối… Tại sao tôi phải đồng ý?

Tôi mới nhận tiền bảo hiểm th::ai sản gần 200 triệu, lại được bố đ::ẻ cho thêm 300 triệu nữa. Chồng tôi thấy vậy thì bảo tôi bỏ hết ra xây lại cái nhà cũ cho ông bà nội ở dưới quê, nhưng tôi nằng nặc từ chối… Tại sao tôi phải đồng ý?

Trên đường chở tôi về, chồng không nói một lời nhưng thái độ cáu kỉnh và bực tức thể hiện rõ.

Sau khi kết hôn, bố mẹ tôi cho tôi 2 tỷ để mua nhà chung cư gần công ty cho thuận tiện việc đi lại. Ông bà chỉ có mỗi tôi là con gái nên cưng chiều hết mực, sợ tôi đi xa vất vả, cũng muốn vợ chồng tôi được sống gần gũi bên cạnh. Căn hộ chúng tôi đang ở cách gia đình tôi chỉ có 3km nhưng cách nhà chồng tới 80km. Đó cũng là lý do vì sao tôi ít về nhà chồng hơn nhà đẻ. Chỉ vào những dịp lễ hay giỗ chạp, tôi mới về một lúc rồi lại đi ngay chứ không ở lại đêm nào.

Chồng thường so sánh, bảo tôi thiên vị bên ngoại, coi nhẹ bên nội. Mà đâu phải như thế, do nhà chồng ở xa quá, bố mẹ chồng sống cùng anh cả nên được anh chị chăm sóc. Còn bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi, tôi không chăm nom, thăm hỏi thì ai sẽ làm điều đó?

Vậy mà chồng tôi cứ phân bì, làm khó tôi. Khi tôi sinh con, anh còn bắt tôi phải về quê để mẹ chồng chăm sóc ở cữ. Anh lấy lý do bố mẹ mình thích cháu, có nhiều kinh nghiệm trong việc chăm trẻ sơ sinh. Nhưng tôi thừa hiểu mục đích là vì anh muốn bắt ép tôi phải về nhà chồng, trong khi nhà anh diện tích nhỏ lại có tới 6 người đang chung sống. Bố mẹ chồng tôi còn phải trải chiếu ngủ ở phòng khách mỗi đêm chứ không có phòng riêng. Tôi phản đối, bố mẹ tôi cũng phản đối gay gắt và còn hứa sẽ cho tôi 50 triệu để thuê bảo mẫu, chồng tôi mới chịu thôi.

Tháng trước, chồng tôi loáng thoáng nói chuyện muốn xây nhà mới cho bố mẹ. Anh bảo nhà đã xây dựng được gần 30 năm rồi nên xuống cấp trầm trọng, mưa là bị thấm dột, tường bong tróc nhìn mất thẩm mỹ. Tôi nói bố mẹ sống với anh cả thì anh ấy có trách nhiệm xây nhà, sao anh phải suy nghĩ làm gì cho mệt? Chồng nghe thế liền trách tôi bạc bẽo, bố mẹ chồng sống khổ sở, còn bản thân sung sướng, tiền bạc dư dả nhưng lại tính toán với gia đình chồng. Tôi không hiểu mình đã sai ở đâu nên cũng không xuống nước. Đợt đó, chúng tôi giận nhau cả tuần.

Đầu tuần này, tôi nhận được tiền thai sản là gần 200 triệu. Bố mẹ tôi cũng cho tôi 300 triệu cho tròn trịa 500 triệu, ông bà bảo tôi đem số tiền đó đi gửi ngân hàng, làm của hồi môn cho cháu gái.

Trong lúc vui vẻ, tôi đem chuyện này kể cho chồng mình nghe. Ngay lập tức, anh hỏi tôi có thể cho bố mẹ chồng số tiền 500 triệu kia để xây nhà không? Anh cả kinh tế cũng khó khăn, hiện tại mới dư được 200 triệu, không đủ để xây một ngôi nhà khang trang cho cả gia đình 6 người. Tôi không đồng ý, bảo 500 triệu là tiền của con gái, tôi sẽ không đụng tới hay cho ai cả? Chồng tôi im lặng, trầm tư cả ngày.

Hôm qua, anh bảo tôi thay quần áo rồi chở tôi về nhà chồng chơi. Vừa đến nhà, không để tôi chào hỏi ai, anh đã kéo tôi vào thẳng bên trong, chỉ vào những vết nứt và mảng tường bị bong tróc, giọng anh khó chịu hỏi tôi có thấy áy náy, có cắn rứt lương tâm không? Tôi hiểu ý chồng muốn nói là gì. Nhìn ngôi nhà đã xuống cấp, phần nhà bếp thì tạm bợ, tôi cũng thấy chạnh lòng.

Trên đường về, chồng tôi cáu kỉnh nhưng không nói với vợ một tiếng. Tôi cũng muốn giúp đỡ nhà chồng nhưng vẫn không phải là dốc hết cả 500 triệu kia. Vì trong số đó là tiền đảm bảo cho tôi một kỳ thai sản an toàn và đủ đầy. Vả lại, việc xây nhà đâu phải nhiệm vụ của riêng vợ chồng tôi. Tôi có nên rút tiền tiết kiệm, đưa cho chồng 100 triệu cho yên chuyện không hay là thôi không đưa đồng nào nữa?

Tối hôm ấy, sau bữa cơm im lặng đến nghẹt thở, tôi lên tiếng:

— Em nghĩ rồi. Mai em sẽ đưa anh 100 triệu để anh mang về cho ông bà xây nhà. Nhưng phần còn lại em sẽ giữ lại cho con. Dù sao thì bố mẹ em cũng cho với mục đích rõ ràng, em không thể làm khác.

Chồng tôi ngước lên nhìn, ánh mắt đầy thất vọng.

— Em luôn thế. Cái gì cũng chia đôi, cũng tính toán. Sao em chưa từng coi bố mẹ anh như bố mẹ ruột mình?

— Còn anh thì sao? — tôi cười nhạt — Anh đã từng coi bố mẹ em là người thân chưa? Khi em sinh con, chính anh cũng ép em về quê dù biết điều kiện dưới đó thế nào. Nếu không có bố mẹ em, em đã phải nằm bẹp trong căn phòng ẩm mốc đó rồi. Anh từng nghĩ đến điều đó chưa?

Anh im lặng. Nhưng tôi biết, sự im lặng đó không phải để lắng nghe, mà để tích tụ oán giận.

Hai ngày sau, tôi phát hiện chồng tự ý rút 100 triệu trong sổ tiết kiệm chung, bằng cách làm giả chữ ký ủy quyền đã chuẩn bị từ trước — một bản mà tôi từng ký để anh đi đáo hạn ngân hàng, giờ thành công cụ phản bội. Tôi chết lặng.

Tôi gọi điện cho anh. Anh không nghe. Tôi nhắn tin, anh chỉ trả lời gọn lỏn: “Anh xin lỗi. Anh không muốn làm vậy nhưng anh buộc phải làm. Anh không thể đứng nhìn bố mẹ sống khổ như vậy.”

Tôi run tay cầm điện thoại, từng câu từng chữ như cứa vào lòng. Lòng tốt có thể là lý do, nhưng phản bội là một lựa chọn. Anh có thể nói chuyện thẳng thắn với tôi, có thể thuyết phục tôi, nhưng anh lại chọn cách lén lút và lạm dụng lòng tin.

Tôi xách xe, chạy thẳng về nhà ngoại. Mẹ tôi mở cửa, nhìn thấy mặt tôi là biết có chuyện. Tôi ôm mẹ, òa khóc như một đứa trẻ. Từ bao giờ tôi lại phải sống trong một cuộc hôn nhân mà mọi sự nhún nhường đều bị xem là bổn phận, còn sự cứng rắn lại bị gán là ích kỷ?

Ba hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn từ chị dâu — vợ anh cả.

“Em à, chị biết hai đứa đang căng thẳng chuyện tiền nong. Nhưng có điều này chị nghĩ em cần biết. Cái nhà đang xây dưới quê, chỉ đứng tên chồng em. Và sau này, bố mẹ mất đi, phần đất đó cũng mặc định thuộc về anh ấy. Nghĩa là… nếu em bỏ tiền ra xây, em cũng chẳng có quyền gì cả. Chị nói không phải để chia rẽ, chỉ là… thương em thôi.”

Tôi chết sững. Vậy ra, số tiền mà chồng tôi tha thiết xin tôi góp không phải là vì trách nhiệm hay đạo hiếu… mà là một khoản đầu tư cá nhân núp bóng gia đình. Một ván bài tính toán.

Tối đó, tôi gọi chồng về nói chuyện. Khi anh vừa bước vào nhà, tôi đặt trước mặt anh một bản sao kê tài khoản, giấy báo giao dịch ngân hàng, và cuối cùng là đơn ly thân.

— Em không cần anh xin lỗi. Em chỉ muốn biết… trong chuyện này, có khi nào anh từng nghĩ đến em và con không?

Anh im lặng. Tôi nhìn vào mắt anh, không còn giận, chỉ còn sự thất vọng buốt lạnh.

— Em không tiếc tiền. Em tiếc cái cách anh dùng lòng tin của em để phục vụ mục đích của riêng anh.

Tôi đứng dậy, bế con vào phòng. Trước khi khép cửa, tôi nói một câu cuối cùng:

— Có thể anh xây được nhà mới cho bố mẹ, nhưng cái nhà nhỏ trong lòng em — niềm tin và sự tôn trọng — thì anh đã tự tay phá sập rồi. Và em không nghĩ nó còn có thể xây lại được nữa.