Tôi cũng có bố, nhưng bố chỉ luôn gửi tiền mà không bao giờ xuất hiện trong tuổi thơ của tôi. Sau này khi mẹ bệnh, tôi mới biết được lý do ông không gặp tôi suốt tuổi thơ, tôi vừa tức giận vừa nghẹn ngào…
Tôi cũng có bố, nhưng bố chỉ luôn gửi tiền mà không bao giờ xuất hiện trong tuổi thơ của tôi. Sau này khi mẹ bệnh, tôi mới biết được lý do ông không gặp tôi suốt tuổi thơ, tôi vừa tức giận vừa nghẹn ngào…
Trong một con hẻm nhỏ tại quận 3, Sài Gòn, nơi những cơn mưa bất chợt vẫn thường ghé thăm, một câu chuyện buồn bã về sự tan vỡ và hiểu lầm đã âm thầm diễn ra. Vy, một cái tên nghe có vẻ hiền và sáng suốt, nhưng cuộc đời cô lại trải qua nhiều “phen tỉnh không nổi”. Ký ức tuổi thơ của Vy là một bức tranh mờ ảo, nhuốm màu buồn bã và sự vắng bóng của một người. Năm Vy lên 5, bố mẹ cô ly hôn trong sự im lặng đến đáng sợ. Không có cãi vã, không tranh chấp ồn ào, chỉ có một tờ giấy ly hôn lạnh lùng được ký kết, và ánh mắt đau lòng của bố nhìn mẹ mà Vy không bao giờ quên.
Ánh mắt ấy, chất chứa bao nỗi niềm khó hiểu đối với một đứa trẻ thơ. Bố Vy, với dáng vẻ cao ráo, phong độ, trao cho mẹ một tập hồ sơ, nói với vẻ lạnh nhạt đến tàn nhẫn: “Cô cứ cầm lấy. Tôi sẽ chu cấp đầy đủ cho con bé, miễn là cô không bao giờ để nó xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi không chịu nổi.” Mỗi lời nói của bố như một nhát dao đâm vào trái tim bé bỏng của Vy, dù lúc đó cô chưa thể hiểu hết ý nghĩa của chúng. Mẹ Vy run rẩy nhận lấy, không nói gì ngoài cái gật đầu yếu ớt, nước mắt chảy dài trên gò má. Câu hỏi thơ ngây của Vy: “Bố không đi cùng mình nữa à?” rơi vào khoảng không đặc quánh của sự chia ly và vỡ tan thành những mảnh vụn ký ức đau buồn.
Từ đó, mẹ đưa Vy dọn khỏi căn nhà ấm cúng ở phố Huế và thuê một căn hộ nhỏ hơn ở một quận khác, nơi xa lạ, nơi những kỷ niệm về bố trở nên mờ nhạt hơn. Mẹ bỏ việc cũ, làm kế toán cho một cửa hàng đồ điện tử, công việc vất vả nhưng lương bổng không nhiều. Vy vào lớp lá, mang theo trong tim câu hỏi lớn về sự vắng mặt của bố. Một khoảng trống lớn hình thành trong trái tim cô, một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy.
Hàng tháng, tiền chu cấp từ bố vẫn đều đặn, đảm bảo Vy có đủ mọi thứ từ học phí, sinh hoạt đến khám bệnh. Khi mẹ thiếu tiền sữa, chỉ cần nhắn tin vào số điện thoại duy nhất của bố, hàng sẽ được giao tận nhà sáng hôm sau, không một lời hỏi han, không một lời động viên. Vy có mọi thứ về vật chất, từ những bộ quần áo mới, những món đồ chơi đắt tiền, đến những bữa ăn đầy đủ, trừ sự hiện diện và tình yêu thương của bố. Cô nhìn những đứa trẻ khác có cha đưa đón, có cha ôm ấp, và lòng cô quặn thắt. Nỗi khao khát tình cha, một thứ tình cảm thiêng liêng mà cô chưa bao giờ được cảm nhận, cứ thế lớn dần trong lòng cô.
Lên 8 tuổi, Vy dần hiểu rằng mình là một phần trong quá khứ mà người lớn muốn quên đi. Mỗi khi cô hỏi về bố, mẹ Vy lại né tránh, đổi chủ đề, hoặc chỉ nói rằng “Bố bận lắm, bố không gặp con được đâu”. Vy bắt đầu ghét mẹ vì sự yếu đuối, im lặng, nhẫn nhịn và không bao giờ cho cô một câu trả lời thỏa đáng. Cô nghĩ rằng mẹ đã không đủ mạnh mẽ để giữ bố ở lại, hoặc mẹ đã làm điều gì đó sai trái khiến bố rời bỏ họ. Nỗi oán giận mẹ, kết hợp với nỗi khao khát bố, tạo nên một mớ cảm xúc hỗn độn trong tâm hồn non nớt của Vy.
Khi 10 tuổi, Vy lần đầu tiên bỏ nhà đi bụi. Cô chỉ muốn thử xem liệu sự biến mất của mình có khiến bố xuất hiện, có khiến ông lo lắng và tìm kiếm cô. Mẹ Vy chạy đến công viên đón cô trong điên dại, đôi mắt sưng húp vì khóc. Mẹ ôm cô khóc nức nở, vừa ôm vừa run rẩy. Vy gào lên trong tay mẹ, những lời nói chất chứa bao nỗi uất ức: “Con ghét mẹ! Tại sao mẹ không cho con gặp bố? Tại sao bố lại bỏ con?”. Mẹ Vy vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ đưa cô về nhà và khóc đến nửa đêm trong nhà tắm, tiếng nấc nghẹn ngào vọng ra, khiến trái tim Vy, dù đang đầy oán giận, cũng có chút se lại.
Năm 12 tuổi, một đêm đông lạnh giá, Vy giật mình tỉnh giấc bởi tiếng ho khan từ phòng mẹ. Cô nhẹ nhàng bước sang, và chết lặng khi thấy mẹ ôm ngực ho ra máu. Mẹ bị lao phổi nặng, nhưng đã giấu không cho cô biết vì sợ cô lo lắng, sợ làm ảnh hưởng đến việc học của cô. Mẹ chỉ nói: “Chỉ cần con học tốt, con ngoan, là mẹ có thể chịu đựng được mọi thứ. Mẹ không sao đâu.” Từ đó, Vy chăm học hơn, làm việc nhà, và bắt đầu âm thầm viết những bức thư không bao giờ gửi cho bố, cất trong hộp thiếc dưới gầm giường. Những lá thư đầy nỗi nhớ và câu hỏi: “Hôm nay con làm được toán 10 điểm. Bố có vui không?” hay “Bố ơi, mẹ đang ốm, bố có thể gọi một lần không?”. Mỗi dòng chữ là một giọt nước mắt, một nỗi khao khát được bố thừa nhận, được bố yêu thương.
Năm 15 tuổi, mẹ Vy tái phát bệnh nặng, căn bệnh lao phổi hành hạ khiến bà gầy yếu tiều tụy. Vy phải nghỉ học một kỳ để chăm sóc mẹ. Cô chăm sóc mẹ từng li từng tí, từ pha thuốc, nấu cháo, đến lau người cho mẹ. Một hôm, khi mẹ sốt cao, Vy buột miệng hỏi: “Mẹ có từng nghĩ đến việc tìm bố không? Con muốn gặp bố một lần.” Mẹ Vy lặng người, rồi nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt ấy chất chứa bao nỗi đau và sự chịu đựng.
Mẹ Vy khẽ nói, giọng bà yếu ớt nhưng rõ ràng từng chữ: “Không phải mẹ không tìm. Là mẹ từng đến, từng quỳ, nhưng bố con không tha thứ.” Vy chết lặng. Cô hỏi, giọng run rẩy: “Là vì con sao? Con là nguyên nhân khiến bố mẹ chia tay ư?”. Mẹ gật đầu, nước mắt bà lăn dài trên gò má. “Ngày đó, mẹ mang thai con khi bố phát hiện mình bị vô sinh. Bố không tin con là con của ông.”
Vy bàng hoàng. Cả thế giới của cô như sụp đổ. Cô cảm thấy mình là một sai lầm bị kết án ngay từ khi chưa được sinh ra. Nỗi đau đớn tột cùng, nỗi tủi nhục, và cảm giác bị ruồng bỏ bỗng chốc dâng trào, nhấn chìm cô. Cô chạy vào phòng, đóng sập cửa lại, ôm mặt khóc nức nở. Hóa ra, suốt bấy lâu nay, cô đã sống với một lời nguyền, một vết nhơ mà cô không hề hay biết.
Những ngày sau đó, Vy sống trong sự dằn vặt, đau khổ. Cô cảm thấy ghét bản thân mình, ghét cái sự tồn tại của mình. Cô muốn biến mất, muốn thoát khỏi cái sự thật đau lòng này. Nhưng rồi, nhìn mẹ ngày càng yếu đi, nhìn ánh mắt yêu thương mà mẹ dành cho cô, Vy nhận ra rằng cô không thể gục ngã. Cô phải mạnh mẽ, phải sống vì mẹ, vì chính mình.
Vy âm thầm lên mạng tìm hiểu về xét nghiệm ADN. Cô muốn biết sự thật, muốn biết mình có thực sự là con ruột của bố hay không. Cô muốn chứng minh cho bố thấy rằng cô không phải là “sai lầm”. Cô tìm cách lấy mẫu tóc của mẹ, những sợi tóc bạc nằm lại trên gối, và một chiếc bàn chải đánh răng cũ của bố mà cô nhặt được khi lén đến công ty ông, giả vờ là người đưa thư.
Kết quả ADN trả về khiến cô òa khóc suốt đêm. Vy là con ruột của ông. Không có sai lầm, không có phản bội, chỉ có sự hiểu lầm bị kéo dài hàng chục năm. Giọt nước mắt của Vy lúc này không phải là nước mắt của sự đau khổ hay tủi nhục, mà là nước mắt của sự giải tỏa, của niềm hy vọng. Cô muốn gửi kết quả cho bố ngay lập tức, muốn ông biết sự thật. Nhưng rồi, cô lại xé nát tờ giấy xét nghiệm. Cô muốn ông là người mở lời, không muốn tình yêu đến từ sự ép buộc, từ một tờ giấy. Cô muốn bố tự nhận ra sai lầm của mình.
Mẹ Vy qua đời vào một buổi chiều mùa đông năm cô 18 tuổi, thanh thản trong giấc ngủ. Trên khuôn mặt bà, một nụ cười nhẹ nhàng, mãn nguyện. Trong tay bà là chiếc khăn tay cũ thêu hai chữ “M.L” – tên viết tắt của bố. Vy biết mẹ chưa bao giờ ngừng yêu ông, dù ông chưa một lần quay lại. Nỗi đau mất mẹ khiến Vy suy sụp hoàn toàn. Mẹ là người duy nhất yêu thương cô vô điều kiện, là chỗ dựa duy nhất của cô. Giờ đây, cô lại đơn độc một mình.
Đám tang mẹ không có bố, nhưng Vy nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của ông đậu phía xa, khuất sau hàng cây. Chiếc xe chỉ đỗ rồi rời đi sau hai tiếng, không một ai bước xuống. Cô tự hỏi liệu ông có dõi theo chiếc quan tài ấy, có giọt nước mắt nào rơi xuống không. Hay ông vẫn còn tin rằng cô không phải là con ruột của ông? Câu hỏi ấy cứ ám ảnh Vy.
Vy bước vào tuổi 20 với một lỗ hổng không gì lấp được trong tim. Cô học ngành Xã hội học, chọn chuyên đề “Gia đình tan vỡ” và đi thực tập tại trung tâm tư vấn tâm lý cho trẻ em bị bỏ rơi. Nơi đây, cô thấy những đứa trẻ mang đôi mắt chờ đợi, đôi mắt đầy khao khát tình cha mẹ, giống mình ngày bé. Cô muốn giúp đỡ chúng, muốn chúng không phải chịu đựng những gì cô đã trải qua. Cô dành hết tâm huyết cho công việc, lắng nghe những câu chuyện của các em nhỏ, và an ủi chúng bằng những lời lẽ ấm áp.
Một buổi tối muộn, khi Vy đang làm việc, một người đàn ông bước vào trung tâm. Ông già đi nhiều, mắt trũng sâu, tóc điểm bạc, nhưng phong thái vẫn lạnh lùng, điềm tĩnh. Vy nhận ra ngay đó là bố mình, dù đã hơn 15 năm cô không nhìn thấy mặt ông. Trái tim cô đập thình thịch, một cảm giác hỗn độn giữa niềm vui, sự lo lắng và nỗi oán giận bấy lâu.
Ông ngồi xuống, không nhìn thẳng vào Vy, giọng ông trầm ấm nhưng đầy sự mệt mỏi: “Tôi muốn xin tư vấn. Tôi từng có một gia đình hạnh phúc. Tôi ly hôn, nhưng chưa bao giờ quên họ. Giờ người phụ nữ ấy mất rồi, tôi mới phát hiện mình đã sai suốt cả đời.” Lòng Vy đau xót. Cô biết ông đang nói về mẹ cô. Cô không thể tin rằng sau bao nhiêu năm, bố lại chủ động tìm đến trung tâm này, nơi cô đang làm việc. Cô kìm nén cảm xúc, cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp của một tư vấn viên.
Vy khẽ hỏi, giọng cô cũng trầm ấm, nhẹ nhàng: “Nếu có cơ hội quay lại, chú muốn làm gì đầu tiên?”. Ông lặng im một lúc lâu, ánh mắt ông nhìn xa xăm, như đang tìm kiếm những mảnh ký ức đã mất. Rồi ông nghẹn lời, khẽ đáp, giọng ông run run, đầy sự hối hận: “Tôi muốn nói với con gái tôi rằng… tôi xin lỗi. Tôi đã không tin mẹ nó. Và tôi đã bỏ lỡ từng khoảnh khắc nó lớn lên, từng bước chân, từng nụ cười, từng giọt nước mắt của nó.
Lần đầu tiên trong đời, Vy gọi một tiếng: “Bố…” Không có lời nào giữa họ, chỉ có tiếng nấc vỡ ra từ những năm tháng chất chồng tội lỗi và đau thương. Nước mắt Vy tuôn rơi, hòa lẫn với nước mắt của bố. Ông ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Vy, đôi mắt ông ngập tràn sự hối hận và tình yêu thương muộn màng. “Vy… con gái của bố… Con thực sự là con của bố sao? Bố xin lỗi con, xin lỗi mẹ con.” Ông ôm chặt lấy Vy, ôm lấy cô như thể sợ cô sẽ biến mất một lần nữa.
Sau giây phút xúc động ấy, bố Vy đã kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện từ phía ông. Ông kể rằng, ngày đó, khi ông phát hiện mình bị vô sinh, ông đã suy sụp hoàn toàn. Ông cảm thấy mất hết hy vọng, mất hết ý nghĩa cuộc sống. Khi mẹ Vy báo tin mang thai, ông đã không tin, ông nghĩ rằng mẹ Vy đã phản bội ông. Nỗi đau đớn và sự tức giận đã che mờ lý trí của ông. Ông đã đưa ra quyết định ly hôn một cách vội vàng, tàn nhẫn, không cho mẹ Vy một cơ hội giải thích.
Sau khi ly hôn, ông vẫn luôn dõi theo cuộc sống của mẹ con Vy, thông qua những người bạn chung và những báo cáo từ dịch vụ thám tử mà ông bí mật thuê. Ông biết mẹ con Vy đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng nỗi đau và sự nghi ngờ vẫn ám ảnh ông, khiến ông không thể quay lại. Ông đã sống trong sự dằn vặt, ân hận suốt bao nhiêu năm qua. Khi biết tin mẹ Vy qua đời, ông đã vô cùng đau khổ và hối hận. Ông đã đứng từ xa trong đám tang, nhìn chiếc quan tài của mẹ Vy được hạ xuống, và nước mắt ông đã rơi.
Ông cũng kể rằng, chính người bạn thân của ông, người bạn đã giúp ông tìm hiểu về tình trạng vô sinh, đã vô tình biết được sự thật về việc mẹ Vy mang thai sau khi ly hôn. Người bạn đó đã tìm đến ông, đưa cho ông kết quả xét nghiệm ADN mà Vy đã làm và xé bỏ. Người bạn đã thuyết phục ông, đã giúp ông nhận ra sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình. Và đó là lý do ông tìm đến trung tâm tư vấn tâm lý, nơi ông biết Vy đang làm việc.
Từ hôm đó, bố bắt đầu xuất hiện trong đời Vy một cách chậm rãi, như một dòng nước mát lành xoa dịu những vết sẹo trong tim cô. Ông gửi thiệp, mời ăn tối, cùng Vy đi thăm mộ mẹ. Họ không nói về quá khứ đau buồn nữa, chỉ cố gắng xây dựng một hiện tại ấm áp để tương lai không còn lạnh lẽo. Ông kể cho Vy nghe về những kỷ niệm đẹp của ông và mẹ Vy khi còn yêu nhau, về những ước mơ mà họ từng có. Vy cũng chia sẻ với ông về cuộc sống của cô, về những ước mơ của mình. Tình cảm cha con dần được hàn gắn, những hiểu lầm được hóa giải, và những khoảng trống trong lòng Vy dần được lấp đầy.
Năm Vy 25 tuổi, một ngày tháng 5 đầy nắng, bố đến dự lễ cưới cô. Ông là người dắt Vy vào lễ đường, nắm tay cô thật chặt. Bàn tay ông đã không còn lạnh lùng như ngày xưa, mà ấm áp và vững chãi. Ông nhìn Vy, ánh mắt ông ngập tràn tình yêu thương và sự tự hào. Lúc trao tay cô cho chú rể, ông khẽ nói, giọng ông nghẹn lại: “Con giống mẹ lắm… Và mạnh mẽ hơn cả mẹ.” Vy mỉm cười, ánh mắt ngấn nước. Cô đã từng là đứa trẻ không được gọi “bố ơi”, từng là lý do của sự ruồng bỏ. Nhưng hôm nay, cô là người phụ nữ được cha dắt đi trong lễ cưới – được thừa nhận, được yêu thương, và được tha thứ.
Cuộc hôn nhân của Vy và chồng cô, một người đàn ông hiền lành, yêu thương Vy chân thành, bắt đầu một cách hạnh phúc. Vy không còn mang trong mình những mặc cảm về quá khứ. Cô đã học cách tha thứ cho bố, và tha thứ cho chính mình. Cô biết rằng, cô đã tìm thấy sự trọn vẹn trong tình yêu thương của gia đình.
Sau đám cưới, Vy và bố thường xuyên gặp gỡ. Họ dành thời gian cho nhau, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau ăn những bữa cơm ấm cúng. Ông bù đắp cho Vy những năm tháng đã bỏ lỡ, và Vy cũng dành cho ông sự quan tâm, yêu thương mà một người con dành cho cha mình. Vy cũng đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Cô vẫn tiếp tục công việc ở trung tâm tư vấn tâm lý, giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh giống mình. Cô kể câu chuyện của mình, câu chuyện về sự hiểu lầm và hàn gắn, như một nguồn động viên cho các em.
Vài năm sau, Vy sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Bố Vy vô cùng hạnh phúc khi được bế cháu nội. Ông dành nhiều thời gian chơi đùa với cháu, kể cho cháu nghe những câu chuyện về gia đình, về tình yêu thương. Ông sống một cuộc đời an nhàn, hạnh phúc bên con cháu. Những vết nứt trong tâm hồn ông đã được hàn gắn, và ông đã tìm thấy sự bình yên trong những năm tháng cuối đời.
Câu chuyện kết thúc với sự hàn gắn sâu sắc, tình cảm cha con được tái sinh sau nhiều thập kỷ hiểu lầm và xa cách, mang lại sự trọn vẹn cho cuộc đời Vy. Nó là một minh chứng rằng, dù có những sai lầm trong quá khứ, dù có những vết thương lòng tưởng chừng không thể lành, nhưng tình yêu thương, sự tha thứ và lòng dũng cảm đối diện với sự thật sẽ luôn là chìa khóa để hàn gắn mọi vết nứt, để tìm lại hạnh phúc đích thực và vĩnh cửu.