Sinh con gái bị mẹ chồng gh-ét b-ỏ, chồng công khai có b-ồ nh-í để kiếm thằng c-u, Hằng ra đi trong tủi nh//ục – cho đến mười năm sau người chồng g-ục ng-ã trước cô với lời c-ầu x-in…
Sinh con gái bị mẹ chồng gh-ét b-ỏ, chồng công khai có b-ồ nh-í để kiếm thằng c-u, Hằng ra đi trong tủi nh//ục – cho đến mười năm sau người chồng g-ục ng-ã trước cô với lời c-ầu x-in…
Thu Hằng ngồi một mình trong căn phòng làm việc rộng lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà mang tên cô. Bức tường kính trong suốt mở ra cả một thành phố nhộn nhịp phía dưới. Những ánh đèn vàng nối nhau như những vệt ký ức nhạt nhòa của một thời quá khứ chẳng dễ quên. Cô rút từ ngăn kéo một bức ảnh cũ, giấy đã ngả màu, một người phụ nữ trẻ bế đứa bé gái sơ sinh trên tay, nét mặt vẫn còn lấm tấm nước mắt và nụ cười chưa trọn.
Mười năm trước, Hằng là một cô dâu trẻ bước chân về làm dâu trong một gia đình cổ hủ nơi làng quê. Người ta bảo cô đẹp nết, đảm đang, lại học hành tử tế, nhưng tất cả điều đó cũng không thể cứu vãn khi đứa con đầu lòng là một bé gái. Mẹ chồng đón cháu nội bằng ánh nhìn lạnh tanh, còn người chồng từng thề nguyện “dù trai hay gái cũng là con” thì bắt đầu trở nên im lặng.
Rồi sau đó là cáu gắt, là đi sớm về khuya, là những tin nhắn lén lút và cuối cùng là lời tuyên bố trơ trẽn:
“Anh cần một đứa con trai. Anh không thể không có người nối dõi.”
Hằng ôm con rời đi vào một ngày mưa tầm tã. Không ai tiễn cô, cũng chẳng ai níu giữ. Cô chỉ mang theo vài bộ đồ, một hộp sữa, và ánh mắt mở to của đứa trẻ chưa hiểu đời. Người mẹ chồng từng bảo:
“Con gái như cô, chỉ giỏi sinh cái thứ vô dụng.”
Ban đầu, Hằng thuê một góc nhỏ trong chợ để mở tiệm tạp hóa. Mỗi buổi sáng cô dậy từ tinh mơ, vừa chăm con, vừa sắp hàng, ghi sổ, trả nợ. Có những tối, cô ôm con khóc rấm rứt sau lớp cửa sắt mỏng. Nhưng cô không gục ngã. Mỗi lần nhìn con gái ngủ yên, cô lại siết chặt bàn tay mình hơn:
“Mẹ sẽ cho con một cuộc đời khác.”
Cô học cách bán hàng, học kế toán, học từ cách trưng bày đến đọc hiểu hợp đồng. Từng đồng lời lãi ít ỏi được tích góp, rồi mở rộng thành cửa hàng nhỏ, rồi hai ba điểm bán lẻ. Mỗi bước đi đều là máu, nước mắt và cả những đêm thức trắng. Nhưng Hằng chưa bao giờ than vãn. Trong thâm tâm cô, sự im lặng chính là sự trả lời đanh thép nhất cho những người từng phủ nhận giá trị của cô và con gái.
Mười năm trôi qua. Chuỗi siêu thị mang tên Hằng trở thành thương hiệu lớn. Cô gái nhỏ năm nào giờ là sinh viên năm hai của một trường đại học danh giá, cao ráo, thông minh và lễ phép. Hai mẹ con sống trong căn hộ ấm cúng, giữa bao người yêu quý và kính trọng. Rồi một ngày, người đàn ông ấy quay lại.
Dũng – chồng cũ của cô – giờ đã tiều tụy, bệnh tật bủa vây, vợ mới thì bỏ đi sau khi tiêu sạch tài sản. Không nơi nương tựa, ông tìm đến trụ sở siêu thị, xin gặp Hằng. Cô không ra tiếp. Chỉ cho người mang xuống một phong thư.Dũng ngồi nơi sảnh chờ, đôi mắt trũng sâu nhìn mãi về phía cầu thang cuốn như hy vọng được thấy bóng dáng quen xưa. Ông mở thư. Trong đó chỉ có một dòng ngắn gọn, chữ viết tay ngay ngắn, lạnh lùng mà thấm thía:
“Chiếc ghế này từng chờ anh – nhưng giờ không còn ai ngồi nữa.”
Dũng chết lặng. Trong một thoáng, ông nhớ về chiếc ghế gỗ cũ trong căn bếp nhỏ năm xưa. Hằng từng ngồi đó, chờ cơm chồng nguội, chờ con ngủ, chờ một câu hỏi han đơn giản mà không bao giờ đến. Chiếc ghế ấy đã từng là biểu tượng cho tình yêu, cho hy vọng và lòng trung thành của một người phụ nữ. Và giờ, nó trống không, lạnh lẽo – như chính trái tim của Hằng đối với ông.
Ở trên cao, Hằng nhìn xuống sân, thấy ông lảo đảo bước đi. Không ai nhận ra cô đứng sau lớp kính. Cô nhắm mắt lại. Không oán, không giận, chỉ là một sự khép lại. Với cô, tha thứ không có nghĩa là quay lại, mà là để lòng nhẹ hơn khi nhìn người đã từng làm mình tổn thương.
Buổi tối hôm ấy, con gái cô thủ thỉ hỏi:
“Mẹ có tiếc không?”
“Tiếc gì con?”
“Người đó…”
Hằng vuốt tóc con, mỉm cười:
“Không. Vì nếu ngày đó mẹ không bị đẩy ra khỏi căn nhà ấy, thì làm sao mẹ có được con, có được mẹ của ngày hôm nay. Mẹ không tiếc, cũng không hận. Mẹ chỉ học cách bước đi, thay vì đứng mãi trong một giấc mơ gãy đổ.”
Ngoài hiên, mưa lại bắt đầu rơi, như một đoạn hồi ức lặp lại. Nhưng lần này, không có ai ra đi. Chỉ còn lại người phụ nữ ngồi trên ghế sofa ấm, bên cạnh là con gái của mình, bình yên và mạnh mẽ – như một cái cây đã từng cắm rễ trong đất cằn mà vẫn vươn lên nở hoa rực rỡ.