Rùng Mình Đất Gia Lâm: Con Gái Tâm Lý Méo Mó /loanluan/ Với Bố Dượng, Đắng Cay Hơn Người Mẹ Bị Cả 2 Lên Kế Hoạch /xayxac/ Thành Cám Cho Lợn Ăn Để Phi T-ang…
Rùng Mình Đất Gia Lâm: Con Gái Tâm Lý Méo Mó /loanluan/ Với Bố Dượng, Đắng Cay Hơn Người Mẹ Bị Cả 2 Lên Kế Hoạch /xayxac/ Thành Cám Cho Lợn Ăn Để Phi T-ang…
Dưới màn đêm đặc quánh và lạnh lẽo của một ngôi làng ven đô Gia Lâm, Hà Nội, tiếng máy xay thức ăn chăn nuôi rít lên vang vọng như lời gọi của quỷ dữ. Trong căn bếp lụp xụp, ánh sáng vàng vọt soi lên hai con người đứng bất động trước chiếc máy giết thịt công nghiệp. Nguyễn Văn Hùng, 43 tuổi, và Nguyễn Thị Mai, cô con gái riêng 25 tuổi của vợ, lặng lẽ ném từng mảnh thi thể Trần Thị Lan vào miệng máy xay quay tít.
Chỉ vài giờ trước đó, Lan – người đàn bà thép của trang trại lợn, còn đang đe dọa sẽ lôi hai kẻ loạn luân ra trước pháp luật. Giờ đây, cô nằm lặng câm trong hình hài bị nghiền nát, máu hòa vào cám, thịt lẫn với thức ăn của đàn lợn háu đói. Nhưng dù mọi dấu vết có bị xóa sạch đến đâu, bóng tối cũng không thể giữ kín sự thật mãi mãi…
Gia đình ba người sống trong căn nhà sát chuồng lợn từ lâu đã là một phần quen thuộc của xóm. Người ta thấy Lan buôn bán tháo vát, Hùng cặm cụi chăm lợn, và Mai – cô con gái rực rỡ, đôi lúc như muốn thoát khỏi nơi này.
Lan từng trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ, tính cách trở nên lạnh lùng, kiểm soát mọi thứ trong nhà. Hùng – người chồng thứ hai, cam chịu sống như cái bóng. Mai – con gái riêng của Lan, từ nhỏ đã bị bóp nghẹt trong kỷ luật và khuôn khổ. Một gia đình ba người, nhưng không ai thực sự yêu thương ai.
Khi sự kiểm soát của Lan trở thành xiềng xích, giữa Hùng và Mai bắt đầu nảy sinh thứ cảm xúc méo mó, bệnh hoạn – một mối tình loạn luân khởi đầu từ những cuộc trò chuyện đêm khuya trong chuồng lợn, và kết thúc bằng một cái chết kinh hoàng.
Trong mắt Hùng, Mai là liều thuốc mê đánh thức bản năng đàn ông bị đè nén suốt bao năm. Còn với Mai, Hùng là cửa ngõ để trốn thoát khỏi mẹ – người đàn bà mà cô căm hận hơn bất cứ ai.
Khi Lan phát hiện ra mối quan hệ bệnh hoạn này qua điện thoại con gái, cơn giận dữ đã khiến cô thét lên, dọa sẽ báo công an, cắt viện trợ tài chính và bêu riếu cả hai trước làng xóm.
Nhưng cô không lường được rằng, chính lúc ấy, Hùng – người chồng yếu đuối, đã bị dồn đến bước đường cùng. Trong một cơn tức giận bùng nổ, anh ta bóp cổ Lan đến chết. Và chính Mai – với sự lạnh lùng đến rợn người – đã đề xuất một kế hoạch tội ác: phi tang xác bằng máy xay thức ăn.
Không còn đường lui, Hùng lao vào cuộc giết chóc như một kẻ mất hồn. Mai, tỉnh táo, tính toán, là người lên kế hoạch từng bước, từ lau dọn hiện trường, đốt quần áo, đến sử dụng điện thoại mẹ để tạo bằng chứng ngoại phạm.
Sáng hôm sau, người làng bắt đầu thắc mắc khi không thấy Lan ra chợ. Hùng và Mai vẫn bình thản, miệng nói rằng Lan đã bỏ đi sau trận cãi vã. Mai giả vờ khóc lóc. Nhưng chị gái Lan – bà Hoa – không tin. Bà báo cảnh sát.
Cuộc điều tra bắt đầu. Không có máu, không có hung khí. Nhưng Đại úy Phạm Văn Tuấn – một người đầy kinh nghiệm, đã nhận ra những điểm bất thường: sự quá sạch sẽ của ngôi nhà, sự phối hợp ăn ý đến giả tạo giữa Hùng và Mai, và đặc biệt là… chiếc máy xay thức ăn.
Một cuộc khám xét bí mật được tiến hành. Trong kẽ máy xay khổng lồ, cảnh sát tìm được những mảnh xương li ti. Phân tích ADN xác nhận: là xương của Trần Thị Lan.
Cú đòn tâm lý bắt đầu: cảnh sát giả vờ đã có bằng chứng không thể chối cãi, tung đòn dồn dập trong các cuộc thẩm vấn. Mai – kẻ tưởng như lạnh lùng nhất – bắt đầu nứt vỡ. Cô ta sụp đổ trong tiếng khóc, thú nhận toàn bộ.
Tình yêu với cha dượng, sự thù ghét mẹ, và kế hoạch phi tang xác được cô ta kể lại không sót một chi tiết nào. Hùng, ban đầu vẫn im lặng, cuối cùng cũng thừa nhận. Anh ta bảo: “Tôi làm theo như một cái xác không hồn. Mai nói gì, tôi làm nấy.”
Tháng 4 năm 2023, phiên tòa xử Hùng và Mai diễn ra. Hàng trăm người chen chúc bên ngoài Tòa án nhân dân thành phố Hà Nội. Bên trong, những lời khai về việc phân xác, cho lợn ăn khiến cả phòng xử nghẹt thở vì kinh hãi.
Viện kiểm sát đề nghị án tử hình cho Nguyễn Văn Hùng – người trực tiếp giết người. Tòa tuyên án.
Mai – kẻ chủ mưu, người đã thao túng mọi thứ bằng sự lạnh lùng khủng khiếp – nhận án tù chung thân. Cô ta khóc, xin tha thứ, đổ lỗi cho mẹ, cho hoàn cảnh. Nhưng không ai rơi một giọt nước mắt cho cô.
Một tháng sau phiên tòa, cảnh sát tiết lộ chi tiết cuối cùng trong hồ sơ vụ án: Trong khi tra soát điện thoại của Mai, họ tìm thấy các tin nhắn được lên lịch sẵn gửi cho bạn bè mẹ cô sau khi Lan đã chết. Không chỉ là giả mạo, nó chứng minh rằng Mai đã lên kế hoạch trước khi Lan phát hiện chuyện.
Chi tiết này khiến dư luận rúng động lần nữa: Mai không chỉ là người đồng phạm mà chính là kẻ đạo diễn toàn bộ vở kịch máu lạnh.
Ngôi làng nhỏ nơi từng nghĩ rằng họ sống bên cạnh một gia đình “chỉ hơi khác người” giờ đây mang trong mình một vết sẹo khó lành. Những người hàng xóm bắt đầu tự vấn: Nếu họ để ý hơn đến ánh mắt sợ hãi của Lan, đến mùi kỳ lạ trong chuồng lợn, đến những đêm máy xay gầm rú… liệu Lan có được cứu?
Câu chuyện về Hùng – kẻ yếu đuối, Mai – kẻ lạnh lùng, và Lan – người phụ nữ cứng rắn nhưng đơn độc, trở thành một bài học đắt giá: khi sự cô lập và thù hận tích tụ không được giải thoát bằng tình yêu, thì chính dục vọng và thù oán sẽ bẻ cong tất cả ranh giới đạo đức.
Vụ án “xay xác cho lợn ăn” không chỉ khiến người ta rùng mình vì mức độ tàn ác, mà còn bởi nó phơi bày góc tối nhất trong các mối quan hệ gia đình – nơi đáng lẽ phải là chốn an toàn nhất.
Nhưng tội ác nào rồi cũng phải trả giá. Và công lý, dù bị thử thách, vẫn luôn tìm ra cách để chiến thắng.
Vì đôi khi, chính những con người tưởng như yếu đuối và đáng thương nhất… lại là những kẻ nguy hiểm nhất.