Phòng bố chồng ở sát vách phòng con trai và con dâu, đêm nào cũng nghe được tiếng hai vợ chồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không k;iề;m c:h;ế được đã…
Phòng bố chồng ở sát vách phòng con trai và con dâu, đêm nào cũng nghe được tiếng hai vợ chồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không k;iề;m c:h;ế được đã…
Phòng ông Lâm ở ngay sát vách phòng vợ chồng con trai. Căn nhà nhỏ, vách mỏng, cách âm kém. Ban đầu, mọi thứ đều ổn, nếu không kể đến những đêm… Tiếng giường gỗ c:ót ké:t, tiếng r::/ê;n r/:;;ỉ mơ hồ, rồi tiếng cười khúc khích của con dâu vọng qua lớp tường mỏng như tờ giấy. Ông Lâm trằn trọc quay mặt vào tường, mồ hôi r;ị;n ra dù trời mùa đông.
Con trai ông – Hưng – là người khô khan, ít nói. Còn con dâu – Thư – thì dịu dàng, lễ phép, da trắng, mắt ướt. Ông chưa từng nghĩ mình sẽ để tâm đến cô, cho đến khi những â;m th;an:h đ;ê;m đ::ê:m làm ông mất ngủ.
Càng ngày, ông càng trở nên cáu gắt vô cớ. Bữa cơm ch:ê mặn, ch//ê nhạt. Thư nhẫn nhịn, càng khiến ông bực bội. Ông bắt đầu để ý cách cô buộc tóc, dáng đi, giọng cười.
Đêm ấy, ông không chịu được nữa.
Khoảng ba giờ sáng. Ông bước ra khỏi phòng, ông đứng trước cửa phòng con trai, tay giơ lên định gõ… nhưng dừng lại. Một tiếng rên nhỏ vừa vang lên từ bên trong.
Không ch:::ịu nổi.
Ông xoay nắm cửa — không khóa. Bước chân ông nhẹ đến lạ. Ông mở cửa, sẵn sàng nói d;//ối rằng mình mệt quá cần th;u:ố;c, hay ng:;:///ã đ/:ậ/p:/ đ/ầ/u. Nhưng thứ ông nhìn thấy… khiến ông ch*t lặng.
Trên giường, chỉ có mình Thư. Cô nằm quay lưng, ngủ say. Không có Hưng. Không có ai…