Nhờ chiếc váy 300K, tôi bị chồng t/á/t cháy má, mẹ chồng nói tôi đ/u/a đ/ò/i, hóa đơn cho nhân tình, tôi thức tỉnh cả một cuộc đời…

Nhờ chiếc váy 300K, tôi bị chồng t/á/t cháy má, mẹ chồng nói tôi đ/u/a đ/ò/i, hóa đơn cho nhân tình, tôi thức tỉnh cả một cuộc đời…

Tôi tên là Vân. Ba mươi hai tuổi. Là mẹ của bé Gạo, bốn tuổi. Và là vợ của Dũng — người mà thiên hạ từng bảo tôi “vớ được vàng”.

Họ không biết rằng cái thứ “vàng” ấy từ lâu đã bắt đầu hoen gỉ.

Hôm đó là một buổi sáng chủ nhật. Tôi xin chồng 300.000đ để đi chợ, tiện ghé qua tiệm sêu gần nhà mua một cái váy mới — món quà nhỏ tôi tự thưởng cho mình sau mấy tháng trời tằn tiện.

Chiếc váy không đắt, không hàng hiệu, nhưng vừa vặn. Mặc vào thấy nhẹ nhàng và dễ chịu. Đến tối, khi tôi diện nó ra đón con, anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân rồi hỏi bằng giọng khinh khỉnh:

— “Cái gì đây?”

Tôi cười nhẹ, “Em mua hồi sáng, 300.000 thôi.”

Chưa kịp nói hết câu, một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi. Mạnh đến mức tôi ngã rúi xuống sàn.

Tôi không khóc. Không phải vì tôi mạnh mẽ, mà bởi vì cơn đau ấy không còn chạm được vào nỗi tê liệt trong lòng tôi nữa.

Sau cái tát, tôi lặng người. Nhưng lòng tôi đã bắt đầu chuyển động. Tôi bắt đầu để ý. Và rồi tôi phát hiện: anh ta có thể mua đôi giày 2 triệu, uống ly cà phê 65 nghìn mỗi ngày, nhưng tiếc vợ một chiếc váy 300 nghìn.

Vài hôm sau, ví anh ta rơi cạnh ghế sofa. Một hóa đơn rơi ra: ăn tối tại nhà hàng Nhật — 2 triệu đồng. Trùng khớp với hôm anh bảo đi tiếp khách công ty. Tôi mở ví ra: 5 triệu tiền mặt, vài thẻ ngân hàng… và một bức ảnh của Mai — cô đồng nghiệp “dáng đẹp, nói ngọt” tôi từng gặp.

Tôi không còn nghi ngờ. Tôi biết chắc — anh ta không chỉ bủn xỉn với vợ, mà còn phản bội.

Tôi không làm ầm lên. Tôi treo lại cái váy vào tủ như một lời nhắc nhở. Ngày hôm sau, tôi âm thầm nộp đơn xin việc tại một văn phòng kế toán nhỏ. Mức lương 4 triệu, công việc không cao sang, nhưng tôi thấy mình sống lại.

Tôi quyết định không xin tiền chồng nữa. Không còn quỳ xuống để xin một gói dầu gội hay hộp sữa cho con. Và tôi đã chuẩn bị cho bước tiếp theo: chuẩn bị rời đi.

Nhưng đời không đơn giản như thế.

Một chiều thứ sáu, tôi nhận được một tin nhắn: “Chị là vợ anh Dũng phải không? Tôi muốn gặp chị. Tôi là Mai.”

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ. Mai trông không còn bóng bẩy như lần đầu tôi gặp — khuôn mặt hốc hác, ánh mắt mệt mỏi.

Cô ấy đưa tôi xem những tấm ảnh chụp chung với Dũng, trong đó có ảnh anh ta cúi xuống cài dây giày cho cô. Mai nói:

— “Anh ấy bảo chưa lập gia đình. Tôi bị lừa.”

Rồi Mai lôi ra một xấp tài liệu: hợp đồng góp vốn bằng tiền mặt, ký giữa cô và Dũng. Không qua ngân hàng. Không kê khai. Không pháp lý.

— “Tôi phát hiện anh ta đang dùng tôi để rửa tiền. Tôi sợ, nhưng tôi không thể im lặng. Chị là người duy nhất tôi tin tưởng.”

Tôi nhận tài liệu, lòng nặng trĩu. Cái tôi vừa nắm giữ không chỉ là sự thật… mà là bằng chứng tội ác.

Tối hôm đó, tôi nhắn Dũng:

— “Mai đâu rồi?”

Anh ta giật mình, né tránh. Tôi rút từ túi ra bản sao kê, hóa đơn, ảnh, hợp đồng góp vốn.

Dũng đập bàn, gào lên: “Cô định làm tôi mất hết à?”

Tôi nhẹ nhàng:

— “Không, anh tự làm mất hết rồi.”

Tôi đưa hồ sơ cho công an.

Mai thì mất tích.

Mai được tìm thấy sau ba ngày trong một phòng trọ cũ. Hoảng loạn. Tự nhốt mình. Bên cạnh là một bức thư viết tay: “Nếu tôi có chuyện gì, nhờ đưa lại cho chị Vân.”

Tôi cầm phong bì vàng, tay run. Trong đó là những lời trăng trối Mai viết giữa đêm: “Chị là người duy nhất không lừa rối ai. Hãy mạnh mẽ. Em tin chị sẽ làm điều đúng.”

Tôi khóc — không phải vì uất ức. Mà vì tôi được tin tưởng.

Và tôi sẽ không để lòng tin đó rơi vào quên lãng.

Tôi trở thành nhân chứng chính trong phiên tòa sơ thẩm. Dũng bị cáo buộc: lạm dụng tín nhiệm, chiếm đoạt tài sản, trốn thuế, rửa tiền.

Khi tôi bước lên bục khai báo, giọng tôi vững vàng:

— “Tôi không đến đây để trả thù. Tôi đến để nói sự thật.”

Dũng cố gượng gạo: “Tôi chu cấp đầy đủ, em còn muốn gì?”

Tôi cười nhạt: “Chu cấp 300 nghìn để bị tát, còn người ngoài thì được ảnh trong ví và bữa tối 2 triệu? Anh coi tôi là vợ hay người giúp việc?”

Anh ta cứng họng. Lặng thinh.

Vài phút sau, như kẻ đã buông xuôi, Dũng nói:

— “Tôi nhận tội.”

Dũng bị tuyên án 10 năm tù. Truyền thông gọi anh ta là “Doanh nhân lừa đảo đội lốt chồng mẫu mực”.

Tôi thì trở lại với cuộc sống bình yên. Bé Gạo dần vui vẻ hơn. Tôi mở một tiệm kế toán nhỏ, sống bằng đồng tiền tự tay kiếm được.

Không còn tủi nhục. Không còn xin phép để được sống.

Một ngày, một người đàn ông tên Minh xuất hiện. Anh không hỏi chuyện cũ, không tò mò, chỉ mỉm cười và bảo:

— “Một người phụ nữ dám đứng lên vì sự thật… đáng được trân trọng.”

Tôi không vội yêu. Nhưng tôi biết, lần này, nếu có yêu lại, đó sẽ là khi tôi đã thật sự là chính mình.