Nhà chồng coi tôi như “máy đ//ẻ thuê”, cư//ớp đứa con mới sinh khỏi tay tôi, ngay cả miếng sữa cũng không để tôi cho con b//ú!
Nhà chồng coi tôi như “máy đ//ẻ thuê”, cư//ớp đứa con mới sinh khỏi tay tôi, ngay cả miếng sữa cũng không để tôi cho con b//ú!
Cả khu phố đều gọi tôi là “cái bóng trong nhà ông Khải”. Tôi về làm dâu nhà ấy được ba năm, sinh một đứa con trai, tưởng như đã giữ chắc “chiếc vé” bước vào thế giới của một nàng dâu “chuẩn mực”. Nhưng không. Mọi điều bắt đầu từ khoảnh khắc tôi rặn đẻ trong phòng mổ, còn người bế con đầu tiên là mẹ chồng – bà Duyên. Bà ngẩng đầu nhìn tôi như nhìn một kẻ đi nhờ bụng. Không hỏi han, không an ủi, chỉ nói:
“Cháu của tôi. Con của mẹ.”
Tôi nằm đó, vừa run vì thuốc tê, vừa rơi nước mắt. Không phải vì đau thể xác, mà vì tôi nhận ra: ngay giây phút thiêng liêng nhất của một người mẹ, tôi cũng không được là chính mình.
Bà Duyên chăm cháu từ A-Z, quyết mọi thứ từ bữa sữa đến giấc ngủ. Tôi chỉ được phép… ngồi nhìn. Pha sữa không đúng là đổ đi. Bế con sai tay là bị mắng. Cháo nấu theo hướng dẫn bác sĩ thì bị gọi là “đồ nhạt như nước lã”. Cả nhà – chồng tôi, ba chồng, chị giúp việc – đều làm như không thấy gì.
Tôi từng khóc, từng năn nỉ chồng mình:
“Cho em được làm mẹ một lần thôi, cũng được.”
Khải thở dài:
“Em đừng gây chuyện nữa, mẹ lo hết rồi.”
Tôi không muốn gây chuyện. Nhưng tôi không thể chịu nổi cảm giác bị tước mất vai trò làm mẹ từng giờ từng phút trong chính căn nhà mình.
Đỉnh điểm là ngày tôi lén cho con bú. Chỉ là một hành động bản năng, nhưng khi bị mẹ chồng phát hiện, bà xông tới giật áo tôi ra và gào lên:
“Cô định giết cháu tôi à?!”
Tiếng hét đó vang như sấm trong căn nhà ba tầng. Hàng xóm nhìn sang. Khải lặng thinh. Còn tôi… tôi không còn nước mắt để khóc.
Tôi âm thầm rời khỏi nhà cùng con trong một buổi sáng mưa nhẹ. Không tiếng níu kéo. Không lời hỏi han. Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ gần chợ, học cách tự chăm con từng chút một, từ việc pha sữa, tắm bé đến ghi chép giờ tiêm chủng. Mỗi lần con bú ngoan, tôi lại thì thầm:
“Con là của mẹ. Mẹ không cho ai cướp con nữa.”
Nhưng sóng gió chưa dừng ở đó.
Một tuần sau, tôi nhận được tin: bà Duyên gửi đơn ra phường yêu cầu giành quyền nuôi cháu. Trong đơn, bà tố tôi “không ổn định tâm lý sau sinh”, “không đủ điều kiện nuôi con”, “bỏ nhà đi không lý do”. Bà còn dẫn cả tổ dân phố làm chứng rằng tôi “bất kính”.
Tôi chết lặng.
Nhưng đúng lúc đó, một người phụ nữ lạ tên Hòa liên lạc với tôi. Câu đầu tiên chị nói:
“Tôi từng là con dâu nhà ấy. Cũng từng mất con vì bà ta.”
Chị kể cho tôi nghe tất cả: chuyện bị kiểm soát từ lúc mang thai, chuyện bị chồng đánh vì dám cãi mẹ, chuyện bị cấm ôm con, cho bú hay thậm chí là… được con gọi bằng “mẹ”. Tòa án tin lời bà Duyên, vì bà có “danh tiếng”, còn chị tay trắng. Chị ly hôn, mất cả quyền thăm con suốt 10 năm.
Tôi nhìn thấy mình trong mắt chị. Và lần đầu tiên trong đời, tôi quyết định không im lặng nữa.
Tôi bắt đầu thu thập chứng cứ: tin nhắn, ghi âm, ảnh chụp, lời xác nhận của bác sĩ và chủ trọ. Tôi gửi đơn đến văn phòng luật sư, tham gia hội thảo về quyền làm mẹ, và rồi – một bước đi không ngờ tới – tôi trở thành người phát biểu trong một tọa đàm “Bị tước quyền làm mẹ trong gia đình truyền thống”.
Video buổi tọa đàm đó lan truyền trên mạng xã hội.
Cả khu phố sững sờ.
Mọi chuyện tưởng đã đến hồi kết, thì một cú lật kèo xảy ra. Một cô gái tên Nga – từng hủy hôn với “con trai nuôi” của bà Duyên – gửi đơn tố cáo bà ép hủy cưới vì “không đủ điều kiện làm dâu nhà danh giá”. Sau Nga, là thêm hai cô gái nữa từng làm dâu hụt trong nhà bà, đều vì bị bà kiểm soát thái quá. Câu chuyện không còn là mẹ chồng nàng dâu, mà là một hệ thống kiểm soát phụ nữ kéo dài suốt hàng chục năm.
Tại phiên tòa, tôi đứng đối diện bà Duyên. Lần đầu tiên, tôi không run.
Tôi nói rõ từng lần bị ngăn cho con bú, từng bát cháo bị đổ, từng lần bị gọi là “vụng về không biết nuôi con”. Tôi trình bày chi tiết từng vết nứt âm thầm trong tâm lý, từng đêm khóc vì không được gọi là mẹ đúng nghĩa.
Chị Hòa đứng lên làm nhân chứng. Cô Nga đứng lên làm nhân chứng. Cả khu phố – những người từng xem tôi như “kẻ đẻ thuê” – ngồi lặng im nghe hết.
Bản án được tuyên: Quyền nuôi con thuộc về tôi. Bà Duyên bị đình chỉ tất cả chức vụ cộng đồng và bị điều tra hành vi cản trở quyền làm mẹ.
Tôi không mừng rỡ. Không ăn mừng. Chỉ thấy nhẹ đi một phần trong lòng. Sau phiên tòa, tôi quay lại công viên quen thuộc, dắt con đi dạo. Thằng bé chạy nhảy líu lo gọi chim, cười vang dưới ánh nắng chiều. Tôi nhìn con, lòng không còn run rẩy như những đêm đầu xa nhà nữa.
Tôi không còn là cái bóng trong nhà ông Khải. Tôi là mẹ. Một người mẹ đúng nghĩa.
Nếu bạn từng thấy mình trong Oanh – người phụ nữ bị tước quyền làm mẹ bởi danh nghĩa “truyền thống” – hãy để lại đôi dòng chia sẻ.
Vì có những tiếng nói, một khi cất lên, sẽ không bao giờ bị dập tắt nữa.