Mẹ Chồng X/ú/i Chồng Tôi Âm Mưu Gài Bẫy Để Chiếm Hết Tài Sản Rồi Ly D/ị — Và Cái Kết Một Bài Học Nhớ Đời
Mẹ Chồng X/ú/i Chồng Tôi Âm Mưu Gài Bẫy Để Chiếm Hết Tài Sản Rồi Ly D/ị — Và Cái Kết Một Bài Học Nhớ Đời
Tôi từng nghĩ lấy chồng sẽ mở ra cho mình một chân trời mới – nơi tôi có thể thoát khỏi căn nhà cũ kỹ chật chội, khỏi cuộc sống lầm lũi và ước mơ giản dị về một tổ ấm an yên. Nhưng không ai ngờ, cái ngày tôi bước chân vào nhà chồng lại chính là lúc tôi đặt mình vào một ván cờ mà mọi quân bài đã được sắp đặt, còn tôi chỉ là con tốt thấp bé chờ ngày bị loại bỏ.
Nhà chồng tôi ở một thị xã nhỏ, hai tầng mái ngói đỏ, phía sau là vườn rau xanh và góc sân xinh xắn. Mọi người đều nói tôi may mắn. Nhưng chỉ tôi mới hiểu, tất cả những thứ lung linh ấy chỉ là lớp sơn mỏng che giấu bên trong biết bao lọc lừa, giả dối.
Cuộc sống chung nhà mới được ba tháng, tôi và Đức – chồng tôi – đã bắt tay sửa sang, dựng lại mái ngói, thay cổng sắt, lát lại nền, sơn sửa từ ngoài vào trong. Số tiền ấy là của hai vợ chồng, phần lớn do tôi tích góp, phần còn lại là tiền mừng cưới từ họ hàng nội ngoại. Ngày đưa tiền cho Đức, tay tôi run – không phải vì tiếc mà vì biết mình đang đặt hết lòng tin vào một người.
Nhưng rồi mẹ chồng tôi – bà Hảo – nhẹ nhàng ngọt ngào, bảo tôi để bà đứng tên sổ đỏ cho tiện. “Nhà thì ở chung, giấy tờ phiền phức để mẹ lo. Mẹ sống cả đời vì con cái, mình đừng làm bà buồn.” Tôi chần chừ, nhưng nghĩ mẹ chồng mà, làm sao có thể có chuyện gì. Tôi ký.
Cái gật đầu ngây thơ của tôi lúc ấy, giờ nghĩ lại chỉ thấy tội nghiệp cho chính mình.
Những ngày đầu sống chung, bà Hảo lúc nào cũng ân cần. Bà nấu ăn, dặn tôi nghỉ ngơi, còn mua cho tôi chiếc áo dài đi chùa, bảo mặc cho có phước. Ai cũng khen bà là mẹ chồng tâm lý, còn tôi thấy lòng ấm lên đôi chút. Cho đến khi tôi vô tình thấy bà mở tủ, cất chiếc sổ đỏ vào ngăn khóa riêng.
Tôi đùa: “Mẹ giữ vậy có chật không? Đưa con cất chung giấy tờ cho gọn.” Bà cười nhạt: “Trẻ người non dạ chưa biết đâu. Để mẹ giữ, lỡ thất lạc phiền.” Chỉ một câu nói, tôi cảm giác như bị loại ra khỏi một thế giới bí mật nào đó trong nhà này.
Tối hôm ấy, tôi mất ngủ. Trời mưa lất phất. Qua khe cửa phòng mẹ chồng, tôi nghe thấy giọng bà điện thoại, khác hẳn với khi đối diện: “Của tao rồi còn gì nữa. Nó ngu thì ráng chịu. Tiền nó, công nó mà nghĩ là cho con trai tao.”
Tôi đứng chết lặng. Thì ra cái mà tôi tưởng là mái ấm chỉ là chiếc bẫy, mà người bày trò là chính người tôi gọi là mẹ.
Từ đó, tôi bắt đầu để ý hơn từng chi tiết nhỏ. Căn nhà ấy, mọi thứ đều do tôi tự lo, bà chỉ giữ giấy tờ và luôn kiểm soát mọi quyết định. Đỉnh điểm là hôm đó, bà đưa cho tôi một xấp giấy, bảo ký vào để “làm thủ tục nhập khẩu cho cậu út.” Đức cũng chỉ bảo, “Cứ ký đi, không có gì đâu mà lo.”
Tôi ký – bởi tôi muốn tin. Nhưng hóa ra, tờ giấy ấy chính là bản ủy quyền chuyển nhượng toàn bộ nhà đất cho bà Hảo.
Không lâu sau, mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ. Bà Hảo bỗng lạnh nhạt, soi mói, bóng gió chuyện tôi “không biết giữ mình”. Rồi ai đó lén chụp ảnh tôi ăn cơm với một người bạn cũ, in ra rải đầy nhà. Đức lạnh nhạt, lặng lẽ dọn sang phòng khác, không còn lời hỏi han.
Họ hàng bắt đầu xì xào, nói tôi “đi trai”, là “người phụ nữ không biết giữ mình”. Tôi nuốt giận, tìm cách nói chuyện, giải thích với Đức. Anh chỉ lạnh lùng: “Em tự biết mình đi.”
Cú đánh cuối cùng là bữa cơm tối ấy. Bà Hảo đập đũa, nhìn tôi trừng trừng: “Lo đi trai, còn mặt mũi nào ở nhà này không?” Đức cúi đầu, không nói một lời. Tôi chỉ thấy lạnh ngắt trong lòng – và biết mình đã hoàn toàn bị đẩy ra khỏi căn nhà mà mình từng dốc tiền bạc, công sức dựng lên.
Đức đưa đơn ly hôn. Tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ đồ, một vali nhỏ, bước khỏi căn nhà ấy trong im lặng – không một ai tiễn, chỉ có ánh mắt lạnh như băng của mẹ chồng dõi theo. “Đi nhẹ nhàng cho sang, đừng để hàng xóm nghĩ nhà này đuổi con dâu,” bà mỉa mai.
Nhưng họ đâu biết tôi không đi tay trắng. Tôi còn giữ bản sao sổ tiết kiệm đã rút xây nhà, hóa đơn mua vật liệu, biên nhận chuyển khoản, và đặc biệt – một đoạn ghi âm lúc bà Hảo ngọt ngào bảo: “Mẹ đứng tên cho tiện, sau này tụi bay hưởng hết.”
Tôi ở nhờ nhà bạn, liên lạc luật sư. Người ta bảo tôi chẳng còn gì vì nhà đất đã chuyển sang tên bà Hảo. Nhưng luật sư nói: “Chỉ cần đủ bằng chứng đóng góp, luật sẽ đứng về phía chị.” Tôi lặng lẽ thu thập từng mảnh giấy, từng hóa đơn, nhờ bạn cũ Khang – dân thiết kế nội thất – xin trích lục bản vẽ và hợp đồng công chứng tên tôi.
Tôi thuê trọ gần nhà cũ, kín đáo quan sát. Lúc ấy bà Hảo đã loan báo với xóm giềng rằng nhà do bà tự xây, con dâu chỉ biết ăn với ngủ. Tôi không giận, chỉ cười. Người quen bẻ cong sự thật thì một lời nói dối nữa có nghĩa gì.
Đủ hồ sơ, tôi gửi hết cho luật sư, nộp đơn kiện chia tài sản sau ly hôn. Bà Hảo chết điếng khi nhận giấy triệu tập. Đức nhắn tin: “Em định kéo cả nhà anh ra tòa?” – Tôi chỉ trả lời: “Tôi không kéo, mẹ anh tự dắt chân vào đó.”
Ngày ra tòa, bà Hảo chối bay: “Nhà tôi tự xây, con dâu không góp xu nào.” Tôi đưa ra bản vẽ gốc, hóa đơn, ghi âm, sao kê ngân hàng, lời xác nhận của thợ xây, của bên thiết kế nội thất. Phía luật sư sắc lạnh: “Mọi khoản chi đều đứng tên Hoài An. Tài sản hình thành sau hôn nhân là tài sản chung, dù ai đứng tên cũng phải chia.”
Bà Hảo đuối lý, quay sang lôi kéo Đức. Nhưng lần đầu tiên anh ta cũng phải cúi mặt, lắp bắp thừa nhận: “Con không rõ lắm, mẹ bảo ký gì thì con ký.”
Câu chuyện lan khắp thị xã. Những người từng xì xào “con dâu đi trai” nay lặng lẽ bàn tán: “Té ra bị gài từ đầu.” Phía tòa án, mọi hồ sơ chứng cứ đều chỉ về một hướng: tôi có quyền nhận lại phần tài sản xứng đáng.
Kết thúc phiên tòa, chủ tọa tuyên: “Căn nhà trên đất bà Hảo được xác định hình thành chủ yếu từ nguồn tài chính của bà Hoài An trong thời kỳ hôn nhân. Giá trị căn nhà sẽ chia cho nguyên đơn 80%, bị đơn 20% tính trên phần đất cũ. Toàn bộ giao dịch mua bán, chuyển nhượng trước đây là vô hiệu, bên nhận phải hoàn trả nhà.”
Bà Hảo mặt tái xanh, run rẩy, chỉ vào tôi mà gào: “Nó không phải con dâu, nó là tai họa!” Tôi bình thản đáp lại, giọng rắn rỏi: “Không phải oán gia đâu mẹ. Con là người đòi lại công bằng.”
Tôi rời tòa, trời vẫn mưa nhè nhẹ, nhưng lòng tôi sáng rõ hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên tôi biết cảm giác đứng lên, không còn là kẻ bị xua đuổi.
Căn nhà từng là nơi tôi bị đuổi đi giờ im lìm, chẳng còn ai ở. Bà Hảo phải về quê ở nhờ họ hàng. Đức mất việc vì bê bối tài chính. Những kẻ từng hùa theo bà nay quay lưng, bởi xã hội không còn bênh vực cho sự gian dối.
Một năm sau, tôi làm trợ lý cho văn phòng luật sư Vân – người đã giúp tôi lấy lại công bằng. Tôi kể lại câu chuyện đời mình ở hội thảo “Phụ nữ và tài sản hôn nhân” – để những người đàn bà như tôi không còn phải khóc trong bóng tối.
Một người mẹ đưa con gái đến gặp tôi, mong con bé thấy một người phụ nữ dám đứng lên. Tôi mỉm cười, nói: “Không ai có thể lấy đi danh dự của mình nếu mình không cho phép.” Cô bé nhìn tôi, ánh mắt long lanh, tôi hiểu – tôi đã thật sự lấy lại được nhiều hơn cả một căn nhà.
Bởi công lý không phải là nước mắt hay oán hận, mà là sự kiên định âm thầm. Tôi đã mất tất cả, nhưng lại tìm lại được chính mình.
Nếu bạn thấy đâu đó hình ảnh của mình trong câu chuyện này, hãy chia sẻ, bởi biết đâu, chỉ một lời nói, một chia sẻ đúng lúc – lại cứu được một người đàn bà tưởng mình yếu đuối nhưng thật ra kiên cường hơn cả đá tảng.