Mẹ chồng vì muốn b-ế cháu mà l;é/n chọc thủng hết đống ba/o-ca/o-s/u trong nhà tôi nhưng điều làm tôi s/ốc hơn nữa là không chỉ có một mình mẹ chồng nh/úng tay trong việc này, mà còn có…
Mẹ chồng vì muốn b-ế cháu mà l;é/n chọc thủng hết đống ba/o-ca/o-s/u trong nhà tôi nhưng điều làm tôi s/ốc hơn nữa là không chỉ có một mình mẹ chồng nh/úng tay trong việc này, mà còn có…
Tôi và chồng cưới nhau được gần 2 năm. Gia đình anh khá truyền thống, đặc biệt là mẹ chồng – người luôn mang nỗi ám ảnh phải có “cháu đích tôn nối dõi”. Dù vợ chồng tôi thống nhất chưa sinh con sớm vì công việc, bà vẫn luôn bóng gió, ép uổng:
“Phụ nữ mà cưới về rồi không biết đẻ thì còn giữ làm gì?”
“Trẻ khỏe như tụi bay mà không đẻ bây giờ thì bao giờ mới đẻ?”
Chúng tôi nhịn. Nhưng đỉnh điểm là lúc tôi phát hiện tất cả bao cao su trong ngăn tủ đều bị chọc lỗ – rất khéo, rất kín đáo. Cái kiểu chỉ ai cố tình kiểm tra mới phát hiện.
Ban đầu, tôi tưởng mình nhầm. Nhưng sau vài lần kiểm tra ngẫu nhiên, tôi biết chắc… đó là hành động có chủ ý.
Tôi không làm ầm lên. Thay vào đó, tôi lặng lẽ đổi toàn bộ sang viên uống tránh thai dạng đặc biệt, bảo quản kín trong túi riêng.
Một tháng sau, mẹ chồng hớn hở bảo tôi có dấu hiệu “có thai” vì hơi buồn nôn và chậm kinh. Bà tổ chức tiệc mừng thầm, chuẩn bị phòng em bé, đặt tên cháu sẵn.
Tôi không lên tiếng. Mà chỉ mang kết quả xét nghiệm máu từ bệnh viện về – âm tính.
Mẹ chồng còn cố cười gượng:
“Thì chắc lệch chút thôi. Mẹ có linh cảm mà.”
Hai hôm sau, tôi đặt sẵn camera ẩn trong phòng.
Và… bắt quả tang bà lục lọi ngăn tủ, rạch nhẹ từng bao caosu còn nguyên trong hộp, rồi cười cười tự mãn.
Tôi không nói gì. Mà gửi đoạn clip đó vào group gia đình có cả bố chồng, chồng và chị chồng.
…Nhưng tôi không ngờ, kẻ đứng sau tất cả… lại không chỉ có một mình mẹ chồng.
Sau khi tôi gửi đoạn clip vào group gia đình, không khí trong nhà rơi vào trạng thái đóng băng. Chồng tôi gọi điện cả chục lần, còn mẹ chồng thì khóa trái cửa phòng không ra ngoài cả ngày. Ai cũng tưởng, ít nhất bà sẽ xấu hổ mà im lặng.
Nhưng đúng 3 giờ chiều, bà bước ra, mặt không biến sắc, nhìn thẳng vào tôi và nói:
“Tốt thôi, mày đã muốn bẽ mặt tao trước cả nhà thì tao nói luôn cho mày biết:
Tao làm việc đó… là theo ý chồng mày!”
Tôi chết lặng.
Bà nhìn tôi, nở nụ cười mỉa mai:
“Nó mới là đứa bảo tao ‘giúp một tay’. Mày tưởng nó yêu chiều mày lắm à?
Nó chỉ giả vờ ủng hộ việc chưa sinh con vì mày nói nhiều quá thôi.
Nó muốn có con từ nửa năm trước rồi. Chỉ là nhờ tao làm cái việc… mày sẽ không nghi ngờ.”
Tôi không tin. Tôi quay sang chồng, lòng dậy sóng. Nhưng anh ấy… không phản bác. Không phủ nhận. Chỉ im lặng. Tôi nhìn thấy sự đồng lõa trong mắt anh. Tôi muốn hét lên. Muốn xé toạc sự phản bội đó. Nhưng tôi không làm. Tôi chỉ nói đúng một câu:
“Cảm ơn vì các người đã tự tay bóp chết cuộc hôn nhân này.”
Ba ngày sau, tôi dọn ra khỏi nhà, để lại đơn ly hôn đã ký sẵn. Chồng nhắn tin van xin, gọi điện nói “chỉ là muốn tốt cho gia đình”, “muốn níu giữ tôi bằng một đứa trẻ”. Tôi không trả lời.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc.
Bốn tuần sau, tôi gửi một gói hàng tới nhà chồng. Trong đó là:
-
Một bản đơn tố cáo hành vi phá hoại phương tiện tránh thai kèm bằng chứng video rõ nét,
-
Một lá thư gửi cho cơ quan của mẹ chồng – nơi bà đang giữ chức tổ trưởng phụ nữ gương mẫu,
-
Và… một que thử thai hai vạch, nhưng không phải của tôi.
Kèm dòng chữ:
“Cháu đích tôn thì bà cứ giữ. Nhưng không phải từ tôi.
Chúc mừng gia đình ‘truyền thống’ sắp đón thêm thành viên – từ người con gái khác.”
Chồng tôi đã phản bội, mẹ chồng đã toan tính… nhưng chính họ tự rước lấy bi kịch.
Chuyện gì xảy ra khi một người phụ nữ bị dồn ép đến giới hạn?
Cô ta không chỉ bỏ đi.
Cô ta quay lại… và rút cả nền móng gia đình họ theo tay mình