Mẹ chồng “chơi chiêu kh-ó” con dâu chỉ với 50K để đãi 10 khách. Đến bữa, cô tươi cười bưng mâm cơm đãi lên khiến tất cả tá-i m-ặt, và màn tr-ả th-ù t-inh t-ế khiến mẹ chồng ch-ết lặ-ng nhớ đời…

Mẹ chồng “chơi chiêu kh-ó” con dâu chỉ với 50K để đãi 10 khách. Đến bữa, cô tươi cười bưng mâm cơm đãi lên khiến tất cả tá-i m-ặt, và màn tr-ả th-ù t-inh t-ế khiến mẹ chồng ch-ết lặ-ng nhớ đời…

Trong ngôi nhà ba tầng nằm sâu trong một con hẻm nhỏ ở Quảng Ngãi, nơi những cơn gió biển vẫn thường xuyên thổi qua, cuộc sống của tôi – Thu – diễn ra trong một vòng lặp gần như vô tận của sự nhẫn nhịn. Tôi kết hôn với chồng tôi, Hải, được gần năm năm. Hải là một người đàn ông hiền lành, yêu vợ, thương con. Anh luôn cố gắng làm hài lòng cả tôi và mẹ anh, bà Hồng. Nhưng chính sự hiền lành, đôi khi có phần nhu nhược của Hải, lại vô tình biến tôi thành bia đỡ đạn cho những “chiêu trò” của mẹ chồng.

Bà Hồng, mẹ chồng tôi, là một người phụ nữ sắc sảo, khéo ăn nói nhưng lại cực kỳ tính toán và có phần cay nghiệt. Bà thuộc tuýp người coi trọng tiền bạc và địa vị, và luôn cho rằng mình là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong gia đình. Từ ngày tôi về làm dâu, bà chưa bao giờ thực sự chấp nhận tôi. Có lẽ, trong mắt bà, tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, không môn đăng hộ đối với con trai bà, dù tôi cũng có công việc ổn định và luôn cố gắng chu toàn mọi việc trong nhà.

Mỗi ngày, tôi đều phải đối mặt với những lời nói bóng gió, những ánh mắt khinh thường và những yêu cầu vô lý từ mẹ chồng. Bà luôn tìm cách soi mói, xét nét từng hành động nhỏ nhất của tôi. Từ cách tôi nấu ăn, cách tôi dọn dẹp nhà cửa, đến cả cách tôi chăm sóc con. Tôi luôn cố gắng nhẫn nhịn, nuốt nước mắt vào trong, vì tôi không muốn chồng tôi phải khó xử, và vì tôi muốn giữ gìn hòa khí gia đình. Tôi nghĩ rằng, chỉ cần mình đủ kiên nhẫn, đủ tốt bụng, một ngày nào đó mẹ chồng sẽ hiểu và chấp nhận tôi.

Áp lực từ mẹ chồng đôi khi khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, như một chiếc lồng vô hình siết chặt lấy tôi. Tôi đã nhiều lần muốn lên tiếng, muốn phản kháng, nhưng rồi lại thôi. Tôi sợ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, sợ gia đình bất hòa, và sợ chồng tôi sẽ phải chịu áp lực từ hai phía. Tôi cố gắng tìm niềm vui trong công việc và trong những khoảnh khắc bình yên bên con gái bé bỏng. Con bé là nguồn động lực lớn nhất giúp tôi vượt qua những tháng ngày khó khăn.

Vào một buổi sáng đầu tháng, khi ánh nắng vàng ươm hắt qua khung cửa sổ, bà Hồng gọi tôi ra phòng khách. Bà đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, vẻ mặt đầy vẻ đắc ý. “Hôm nay mẹ mời mấy người bạn trong hội hưu trí đến nhà ăn cơm trưa. Con đi chợ nấu giúp mẹ mâm cơm ngon ngon nha.” Bà nói, giọng điệu ra lệnh, không chút hỏi han hay đề nghị. Tôi nghe mà lòng chùng xuống. Lại một màn “trình diễn” khác của bà trước mặt bạn bè.

Nói rồi, bà rút trong túi áo ra một tờ 50 nghìn đồng nhàu nát, cũ kỹ, dí vào tay tôi. “Cầm đi. Mua gì thì mua, khỏi bày vẽ tốn kém. Mẹ chỉ có ngần này thôi.” Bà liếc nhìn tờ tiền trong tay tôi, như muốn nhấn mạnh sự eo hẹp của nó. Tôi nhìn tờ tiền nhàu nát, rồi nhìn bà. 50 nghìn đồng cho một mâm cơm đãi mười người khách, đó là điều không tưởng trong thời buổi này.

Khi tôi cúi đầu “Dạ” khẽ, cố gắng che giấu sự thất vọng và tủi hờn trong lòng, bà Hồng lại liếc xéo tôi, ánh mắt bà đầy vẻ khinh thường. “Đừng có mặt nặng mày nhẹ. Nhà này là của tao. Muốn ăn gì sang thì tự bỏ tiền túi ra mà mua.” Câu nói đó như một giọt nước tràn ly. Bao nhiêu sự nhẫn nhịn, bao nhiêu uất ức trong lòng tôi bỗng chốc trỗi dậy.

Chị Thu không nói gì, lặng lẽ xách giỏ đi chợ. Nhưng lần này, trong lòng chị đã nhen lên một suy nghĩ khác, một ngọn lửa nhỏ của sự phản kháng bắt đầu bùng cháy. Mấy năm nay, chị chịu đựng đủ rồi, chị đã quá mệt mỏi với những lời lẽ cay nghiệt, với sự khinh thường của mẹ chồng. Hôm nay, chị sẽ để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của bà, và để bà phải nhận ra giá trị thực sự của sự tôn trọng. Chị sẽ không phản kháng bằng lời nói, mà bằng một hành động, một màn “trả đũa” thông minh và sâu cay.

Ra đến chợ, tôi ghé hàng thịt quen, mua một ít xương gà vụn rẻ tiền, loại xương chỉ dùng để nấu nước dùng hoặc ninh cháo cho người ốm. Người bán hàng nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, vì tôi thường mua những loại thịt tươi ngon nhất. Rồi tôi qua hàng rau, chọn mấy bó cải rẻ nhất, vài cọng hành héo, những loại rau mà bình thường tôi sẽ không bao giờ mua. Tôi mua dư một chút, tổng cộng cũng chỉ hết 35 nghìn đồng. Tôi cố tình để lại 15 nghìn đồng để chứng minh rằng tôi đã dùng đúng số tiền mẹ chồng đưa.
Còn lại 15 nghìn, tôi ghé mua thêm một bìa đậu phụ. Trên đường về, tôi đi ngang siêu thị mini, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Tôi bất ngờ dừng lại. Tôi vào siêu thị, quẹt thẻ mua thêm một túi trái cây nhập khẩu tươi ngon, một hộp bánh ngọt cao cấp từ một thương hiệu nổi tiếng, vài lon nước yến bổ dưỡng, tổng cộng gần 1 triệu rưỡi đồng. Số tiền này không hề nhỏ, nhưng tôi đã dành dụm được từ những đồng lương làm thêm của mình, và tôi quyết định sẽ sử dụng nó cho màn “trả đũa” này.

Về đến nhà, tôi cất túi siêu thị vào tủ riêng trong phòng, chỉ mang ra xương gà, rau cải và đậu phụ mà tôi đã mua bằng 50 nghìn đồng của mẹ chồng. Tôi bắt tay vào nấu nướng, cố ý nêm nhạt, trình bày xơ sài. Đĩa rau luộc còn vương gốc già, nhìn không hề bắt mắt. Bát canh xương gà thì lợ lợ nước, chỉ toàn xương cổ lẫn ít cải xanh. Đĩa đậu phụ kho thì nhạt toẹt, nước trong veo, không hề có màu sắc hay mùi vị hấp dẫn. Tôi nấu với một tâm trạng vừa uất ức, vừa có chút hả hê.

Đến trưa, đúng hẹn, mười người bạn trong hội hưu trí của bà Hồng đã tề tựu đông đủ. Họ là những người phụ nữ cũng thuộc tầng lớp khá giả, ăn mặc sang trọng, và luôn tự hào về những bữa tiệc xa hoa mà họ thường xuyên tổ chức. Bà Hồng cười lớn, giọng điệu đầy vẻ tự mãn: “Nay mời các bác ăn bữa cơm nhà quê, cây nhà lá vườn thôi. Mấy món đơn giản nhưng đảm bảo sạch sẽ.” Bà nói, cố tình nhấn mạnh hai chữ “nhà quê”, như muốn hạ thấp tôi và những món ăn tôi nấu.

Tôi lặng lẽ bưng mâm cơm lên. Trên bàn, chỉ có vỏn vẹn một đĩa rau luộc nhạt phèo, một bát canh xương gà toàn xương cổ lẫn ít cải, và một đĩa đậu phụ kho nước trong veo. Không có bất kỳ món mặn nào khác, không có thịt, cá, hay bất kỳ món ăn nào đủ thịnh soạn để đãi khách. Mâm cơm nhìn thật thảm hại, đối lập hoàn toàn với sự sang trọng của căn phòng và vẻ bề ngoài của những vị khách.

Những người bạn của bà Hồng nhìn nhau ái ngại. Khuôn mặt họ lộ rõ sự khó hiểu và thất vọng. Một bác lớn tuổi, bạn thân của bà Hồng, không giấu được vẻ khó chịu, hỏi nhỏ: “Bà Hồng, nhà bà làm ăn khấm khá lắm mà, con trai bà làm giám đốc cơ mà, nay đãi tụi tôi thế này à? Hay là con dâu bà keo kiệt?” Giọng bác ấy pha chút mỉa mai, khiến mặt bà Hồng nóng bừng.

Bà Hồng gắt khẽ, ánh mắt bà liếc xéo tôi, đầy vẻ tức giận: “Thu, sao mâm cơm lèo tèo vậy? Mẹ đưa tiền cho con rồi mà? Sao con không mua thêm đồ ăn ngon hơn?” Giọng bà đầy vẻ trách móc, như muốn đổ hết lỗi cho tôi. Bà không muốn bạn bè nghĩ rằng bà là một người keo kiệt hay hà tiện.

Tôi mỉm cười, nụ cười bí ẩn mà mẹ chồng tôi không thể nào giải thích nổi. Giọng tôi nhẹ bẫng, rõ ràng từng chữ, đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe thấy: “Dạ, mẹ đưa con 50 nghìn. Con đã mua xương gà vụn, rau rẻ, đậu phụ hết 50 nghìn đó mẹ. Con vẫn giữ hóa đơn đây.” Nói rồi, tôi rút ra một tờ giấy ghi tay từ hàng rau, chứng minh cho lời nói của mình. “Mẹ nói tiết kiệm, con đâu dám tự ý bỏ thêm tiền túi ra mua ạ.”

Bà Hồng đứng hình. Khuôn mặt bà tái mét, xanh lè, không còn giọt máu. Những người bạn thì xì xào bàn tán, ánh mắt họ nhìn bà Hồng đầy vẻ khinh thường và thất vọng. Một bác bĩu môi, nói to đủ để mọi người nghe thấy: “Thế này mà cũng mời khách? Bà Hồng đúng là… Thôi khỏi ăn. Chị Thu, lấy cho tôi cốc nước lọc thôi cũng được.” Lời nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào sự tự ái của bà Hồng.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ đến tột cùng của mẹ chồng, tôi khẽ cúi xuống, nở một nụ cười bí ẩn, đầy vẻ chiến thắng. Rồi tôi quay người, đi thẳng vào phòng, nơi tôi đã cất giấu “vũ khí bí mật” của mình. Tôi mang ra túi trái cây nhập khẩu tươi ngon, hộp bánh ngọt cao cấp, và những lon nước yến bổ dưỡng, đặt lên bàn khách, nói rõ ràng, rành mạch từng lời: “Thật ra con cũng có chuẩn bị chút quà biếu các bác, nhưng đây là tiền con dành dụm đi làm thêm suốt tuần qua. Con mua bằng tiền riêng của con, không phải tiền của mẹ. Mời các bác dùng cho vui ạ.”

Khách vỗ tay rôm rả, khen tôi khéo léo, chu đáo. Họ vừa ăn bánh vừa uống nước yến, ai cũng cảm động và khen tôi “cao thượng, đảm đang, giỏi giang”, “có phúc mới lấy được cô con dâu thế này”. Những lời khen ngợi ấy như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim bà Hồng, khiến bà càng thêm bẽ mặt. Bà cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt bà đầy vẻ cay cú, thù hận.

Bữa tiệc kết thúc trong sự im lặng của bà Hồng. Khi tiễn khách ra cổng, bà cố nở nụ cười nhưng ánh mắt đầy cay cú. Bà không nói một lời nào với tôi, chỉ lướt qua tôi như một bóng ma. Trong lòng, bà thầm nghĩ hôm nay mình đã bị con dâu “trả thù” một vố đau. Đau không phải vì bị cãi lại, mà vì bị lật mặt trước bao nhiêu người, bị hạ thấp danh dự một cách công khai.

Tối đó, chồng tôi – Hải – đi làm về, không khí trong nhà vẫn còn nặng nề. Anh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của mẹ, và sự bình thản một cách đáng sợ của tôi. Anh biết, bao năm nay tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi. Anh biết, tôi đã phải chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt, những hành động khinh thường của mẹ anh như thế nào. Anh thở dài, biết rằng lần này, tôi đã chọn cách trả thù nhẹ nhàng nhưng sâu cay, để bà Hồng hiểu rằng, đồng tiền không mua được lòng người, và sự khinh rẻ không bao giờ khiến ai phục tùng mãi mãi.

Trong phòng, tôi ngồi nhìn ánh đèn hắt qua khung cửa sổ. Lần đầu tiên sau bao năm làm dâu, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng. Không cần chửi mắng, không cần cãi vã, chỉ cần một mâm cơm và một nụ cười, cũng đủ để kẻ khinh miệt tôi phải câm nín, phải tự nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi cảm thấy một sự giải thoát, một sự tự do mà tôi đã khao khát bấy lâu nay.

Đêm đó, khi Hải nằm cạnh tôi, anh ấy bất ngờ quay sang ôm chặt lấy tôi. “Vợ ơi, anh xin lỗi em. Anh biết bao năm nay em đã chịu đựng nhiều lắm rồi. Anh thật sự xin lỗi vì đã không bảo vệ em tốt hơn.” Giọng anh ấy nghẹn ngào. Tôi cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Hải thú nhận rằng, anh đã nhiều lần muốn lên tiếng, muốn bảo vệ tôi, nhưng lại sợ làm mẹ buồn, sợ làm gia đình rạn nứt. Anh luôn bị giằng xé giữa lòng hiếu thảo và tình yêu thương dành cho tôi. Anh đã quá nhu nhược, và điều đó khiến anh vô cùng hối hận.

Hải cũng kể cho tôi nghe về một bí mật mà anh đã giấu kín bấy lâu nay. Anh nói rằng, mẹ anh luôn có một sự mặc cảm về xuất thân nghèo khó của gia đình, và bà luôn cố gắng chứng tỏ bản thân mình giàu có, quyền lực hơn những người khác. Bà sợ rằng, tôi, một người con dâu không môn đăng hộ đối, sẽ làm mất mặt bà trước bạn bè và xã hội. Chính vì sự mặc cảm đó, bà đã trở nên khắt khe, khó tính với tôi.

Những lời thú tội của Hải khiến tôi ngỡ ngàng. Tôi hiểu ra rằng, mẹ chồng tôi không phải là một người hoàn toàn xấu xa, mà bà cũng có những nỗi mặc cảm, những nỗi sợ hãi riêng. Tôi cảm thấy một chút thương cảm cho bà, dù bà đã gây ra nhiều đau khổ cho tôi. Tôi và Hải đã nói chuyện rất lâu, chia sẻ những suy nghĩ, những cảm xúc mà chúng tôi đã giấu kín bấy lâu nay.
Sau cuộc nói chuyện đó, mối quan hệ của chúng tôi trở nên gắn kết hơn bao giờ hết. Chúng tôi đã học được cách thấu hiểu nhau, cách chia sẻ những khó khăn, và cách cùng nhau đối mặt với những thử thách trong cuộc sống. Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa, vì tôi biết mình có Hải ở bên, luôn ủng hộ và bảo vệ tôi.

Vài ngày sau, khi tôi đang dọn dẹp phòng khách, tôi tình cờ tìm thấy một cuốn sổ tay cũ kỹ nằm dưới đáy tủ. Cuốn sổ tay đã ố vàng theo thời gian, nhưng những nét chữ bên trong vẫn còn rõ ràng. Đó là cuốn sổ tay của bố chồng tôi, được viết cách đây vài chục năm. Tôi tò mò mở ra đọc, và những gì tôi đọc được đã khiến tôi bàng hoàng.

Trong cuốn sổ tay, bố chồng tôi đã ghi lại những suy nghĩ, những nỗi lo lắng của ông về cuộc sống gia đình. Ông kể về việc mẹ chồng tôi đã phải chịu đựng rất nhiều sự khinh miệt, coi thường từ gia đình bên ngoại của bà vì xuất thân nghèo khó. Bà đã phải cố gắng rất nhiều để vượt qua mặc cảm đó, để chứng tỏ bản thân mình. Ông cũng viết về việc ông luôn cố gắng bảo vệ bà, nhưng đôi khi lại bất lực trước sự cay nghiệt của những người xung quanh.

Điều khiến tôi chết lặng là một đoạn ghi chép ở cuối cuốn sổ. Bố chồng tôi viết rằng, ông đã từng ước mơ có một cô con dâu hiền lành, đảm đang, không quan trọng gia thế hay tiền bạc. Ông đã từng nhìn thấy tôi trong một lần tôi về quê thăm họ hàng, và ông đã rất ấn tượng với sự chân thành, giản dị của tôi. Ông đã từng nói với chồng tôi rằng, ông muốn tôi làm con dâu của ông. Ông đã nhìn thấy ở tôi một sự lương thiện, một sự nhẫn nại mà ông biết sẽ là điều cần thiết để cân bằng tính cách của mẹ chồng.

Ông cũng viết rằng, ông biết mẹ chồng tôi đang có những hành động không đúng với tôi, nhưng ông lại không thể can thiệp quá sâu vì sợ làm bà tổn thương. Ông tin rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ hiểu được nỗi lòng của bà, và bà cũng sẽ nhận ra giá trị của tôi. Những dòng chữ cuối cùng của cuốn sổ tay đã khiến tôi không thể kìm được nước mắt. Tôi hiểu rằng, bố chồng tôi đã luôn âm thầm dõi theo tôi, và ông luôn mong muốn tôi được hạnh phúc.

Sau khi đọc cuốn sổ tay của bố chồng, tôi đã hiểu rõ hơn về nguồn gốc sâu xa của những hành động của mẹ chồng. Tôi nhận ra rằng, bà cũng là một nạn nhân của những định kiến xã hội, của những vết thương lòng từ quá khứ. Nỗi mặc cảm về sự nghèo khó đã biến bà thành một người luôn cố gắng chứng tỏ bản thân, đôi khi bằng những cách không đúng đắn.

Tôi đã tìm gặp bố chồng, ôm lấy ông, và cảm ơn ông vì đã luôn thấu hiểu, luôn âm thầm bảo vệ tôi. Bố chồng tôi cũng rất xúc động. Ông nói rằng, ông biết tôi là một người con dâu tốt, và ông luôn tin tưởng vào tôi. Ông cũng nói rằng, đã đến lúc mẹ chồng tôi cần phải đối diện với sự thật, với những lỗi lầm của bà.

Tôi và bố chồng đã cùng nhau trò chuyện với mẹ chồng. Chúng tôi đã kể cho bà nghe về cuốn sổ tay của bố, về những nỗi mặc cảm mà bà đã phải chịu đựng, và về cách bà đã vô tình làm tổn thương tôi. Mẹ chồng tôi đã khóc rất nhiều. Bà nhận ra rằng, những hành động của bà không chỉ làm tôi đau khổ, mà còn khiến chính bà sống trong sự gò bó, trong những định kiến do chính bà tạo ra.

Bà ôm lấy tôi, nói lời xin lỗi chân thành. “Mẹ xin lỗi con, Thu. Mẹ đã sai rồi. Mẹ đã quá ích kỷ, quá mù quáng. Con là một người con dâu tốt, mẹ đã không biết trân trọng con.” Tôi cũng ôm lấy bà, nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi tha thứ cho bà, và tôi biết, từ giờ trở đi, chúng tôi sẽ trở thành một gia đình thực sự.

Sau biến cố đó, mẹ chồng tôi đã thay đổi rất nhiều. Bà không còn khó tính, xét nét tôi nữa. Bà trở nên hiền lành, quan tâm và yêu thương tôi như con gái ruột. Bà thường xuyên vào bếp cùng tôi, dạy tôi nấu những món ăn truyền thống của gia đình. Bà cũng dành nhiều thời gian hơn để chơi với cháu, kể chuyện cho cháu nghe.

Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng trở nên tốt đẹp hơn bao giờ hết. Chúng tôi đã học được cách thấu hiểu, cách yêu thương nhau vô điều kiện. Chồng tôi, Hải, cũng trở nên mạnh mẽ và quyết đoán hơn. Anh ấy không còn bị giằng xé giữa mẹ và vợ, mà luôn là cầu nối, là điểm tựa vững chắc cho cả gia đình.

Bữa cơm gia đình của chúng tôi giờ đây luôn tràn ngập tiếng cười và niềm vui. Không còn những lời nói bóng gió, không còn những ánh mắt khinh thường. Chỉ còn lại sự ấm áp, sự gắn kết và tình yêu thương. Tôi cảm thấy hạnh phúc và biết ơn vì những gì mình đang có.

Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng tôi đã tìm thấy sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống gia đình. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho chồng con, và cho cả bố mẹ chồng. Tôi biết, hạnh phúc không phải là không có sóng gió, mà là cách chúng ta vượt qua sóng gió, cách chúng ta học hỏi từ những sai lầm, và cách chúng ta yêu thương nhau nhiều hơn.

Câu chuyện của tôi là một minh chứng cho thấy, lòng vị tha, sự thấu hiểu và tình yêu thương có thể chữa lành mọi vết thương, có thể hóa giải mọi mâu thuẫn. Đôi khi, những hành động tưởng chừng như ác ý lại ẩn chứa những nỗi đau, những mặc cảm sâu sắc. Và chỉ khi chúng ta đủ bao dung, đủ kiên nhẫn để tìm hiểu, chúng ta mới có thể nhìn thấy bức tranh toàn cảnh của sự việc.

Tôi tin rằng, câu chuyện của gia đình tôi sẽ là một lời nhắc nhở cho tất cả mọi người, rằng tình cảm gia đình là điều quý giá nhất, một tài sản vô giá mà không tiền bạc nào có thể mua được. Và đừng bao giờ để lòng hận thù hay sự ích kỷ phá vỡ những sợi dây gắn kết thiêng liêng ấy. Chúng tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc được xây dựng từ những đổ vỡ, và được hàn gắn bằng tình yêu thương vô bờ bến.