MẸ CHỒNG Chia Tài Sản Nhưng Gạch Tên CON DÂU – Khi MẸ CHỒNG Nhập Viện Cả Nhà Gọi Cho CON DÂU Nhưng…
MẸ CHỒNG Chia Tài Sản Nhưng Gạch Tên CON DÂU Vì Không Phải Máu Mủ – Khi MẸ CHỒNG Nhập Viện Cả Nhà Gọi Cho CON DÂU Nhưng…
Nắng tháng Ba nghiêng qua mái ngói đỏ. Mùi khói nhang cay xè hòa cùng hương thịt luộc, bánh ít, canh măng khô… Những món Ngọc dậy từ ba giờ sáng để chuẩn bị cho lễ cúng. Cô khẽ đặt chén đũa xuống chiếu lễ, nhưng chưa kịp đứng thẳng lưng thì giọng bà Diệu rít lên:
“Con dâu không máu mủ, tránh ra!”
Tất cả sững lại. Chiếc chén men xanh vẫn nằm nguyên trên tay cô. Người lớn trong họ bắt đầu kéo tới, người thì im lặng quay đi, người thì gật đầu, kẻ thì giả vờ không thấy. Chỉ có cô – đứng giữa sân gạch đỏ au – trở thành cái bóng mờ không ai nhìn nhận.
Năm ngoái, bà Diệu từng hứa: “Sau này đất đai chia đều, không thiên vị đứa nào.”
Nhưng giờ, bà lại tuyên bố:
“Tất cả đất cát, nhà cửa… sang tên cho Tín! Vợ chồng nó mới là người tôi nuôi nấng!”
Ngọc chết lặng. Cô chỉ là dâu trưởng. Không máu mủ. Không quyền. Không tiếng nói.
Sau lễ cúng, Ngọc rời đi. Không ai tiễn. Cô bồng con, kéo vali cũ ra khỏi cái nơi từng gọi là “nhà”.
Căn phòng trọ chưa đầy 15m², ánh nắng xuyên qua tấm rèm bạc. Cô ngồi ăn hộp cơm nguội với miếng trứng chiên khô và canh rau cải đục ngầu. Trên tay, những tờ tiền lẻ nhàu nát là tất cả tài sản cô còn. Rồi… điện thoại đổ chuông. Một số lạ. Ngập ngừng bắt máy:
“Chị Ngọc phải không? Em là Hằng – bạn anh Thắng. Công ty em đang cần người làm sổ sách…”
Ngọc gật đầu, giọng đã khản vì nắng, vì mệt. Chiều đó, cô bắt đầu một công việc mới.
Sáng sớm hôm sau – điện thoại báo hơn 80 cuộc gọi nhỡ. Từ nhà chồng. Từ Tín. Từ Thắng. Một tin nhắn đến từ Thắng:
“Má nhập viện. Không cho ai vào. Bà nói: ‘Kêu con Ngọc về, má chịu mổ.’”
Ngọc không đáp. Nhưng cả người cô run rẩy. Bà từng đuổi cô khỏi chiếu lễ, gạch tên cô khỏi di chúc. Vậy mà giờ, người bà cần lại là cô? Cô nhắn lại:
“Em sẽ về. Nhưng không phải để cầu xin.”
Khi đến bệnh viện, Ngọc bị chặn lại vì tên cô không có trong danh sách thăm nuôi. Cô lặng lẽ đặt túi trái cây xuống ghế đá. Phía sau cánh cửa khép kín, bà Diệu lặp lại trong mê sảng:
“Gọi con Ngọc… Con Ngọc đâu?”
Dì Oanh – em bà Diệu – xì xầm:
“Gọi nó làm gì? Để nó về giành đất à?”
Ngọc không phản bác. Cô chỉ cúi đầu, cầm trái cây để lại, quay đi. Nhưng ngay đêm đó – một cú điện thoại nữa vang lên. Là Tín. Giọng cậu ta run:
“Chị ơi… má gọi tên chị suốt. Chị về đi. Má không còn nhiều thời gian đâu…”
Ngọc về. Trong lúc dọn bếp nấu chè đậu ván – món bà Diệu thích – cô phát hiện một USB nhỏ được quấn vải kỹ. Cô cắm vào điện thoại, bật lên… Giọng Tín vang rõ:
“Má ký đi. Chỉ cần má ký là xong. Đừng nhắc tới con Ngọc nữa – nó không phải người nhà mình!”
Giọng cô Liên xen vào:
“Ký nhanh má! Đợi nữa là không sang tên kịp!”
Một tiếng ho khan. Một tiếng bút rê. Và… sự thật bị bóc trần. Chiều đó, trước chiếu lễ lập vội để cúng “hờ” – khi bà Diệu còn đang thở – Ngọc bật ghi âm lên cho cả họ nghe.
“Người sống chưa mất mà con cháu đã cúng! Ký giả, ép người bệnh – tổ tiên nào chứng dám?”
Cả sân gạch đỏ lặng như tờ. Bà nội rớm nước mắt. Cô Liên bỏ chạy. Tín quỳ xuống xin tha thứ.
Ngay hôm sau, trước mặt luật sư, bà Diệu run rẩy viết lại giấy ủy quyền:
“Tôi ủy quyền cho Ngọc – con dâu tôi – làm người đại diện hợp pháp.”
Tất cả chết lặng. Tín ngồi bệt dưới sàn. Cô Liên không dám phản đối. Ngọc cầm giấy lên:
“Tôi không cần tài sản. Tôi đòi lại công lý cho chồng tôi!”
Tối đó, Ngọc phát hiện cô Liên đang đốt giấy tờ cũ trong bếp. Nhưng cô đã gắn camera từ chiều. Hình ảnh ghi lại toàn bộ. Đốt được giấy, nhưng không đốt được bằng chứng. Trước khi qua đời, bà Diệu gọi từng người vào. Với Tín – là nước mắt và hối hận. Với Ngọc – là chuỗi hạt cũ:
“Chuỗi này má nội trồng má. Giờ má trao cho con. Má tin con, vì con sống có hậu.”
Sáng hôm sau, bà Diệu trút hơi thở cuối. Sau đám tang, Ngọc tìm thấy một bức thư bà Diệu viết riêng:
“Ngọc, má biết má nợ con nhiều hơn những gì con từng oán trách. Má từng nghĩ tài sản là để thưởng cho đứa biết nịnh. Nhưng má sai. Con dâu cũng là con gái – chỉ là người ta hay quên điều đó…”
Lá thư không dài. Nhưng nước mắt cô thấm ướt từng chữ cuối cùng.
Buổi chiều. Bếp cũ sáng đèn. Ngọc, Tín và bà nội ngồi bên mâm cơm đơn giản: canh chua bông súng, cá kho tổ, ba chén sứ sứt vành. Tín nói khẽ:
“Chị… cho em một cơ hội làm lại.”
Ngọc không nhìn lên. Cô chỉ nói:
“Chị không cần em làm lại. Chỉ cần đừng lặp lại.”
Con trai cô chạy ra, ôm chân mẹ, hồn nhiên hỏi:
“Má ơi, đây là nhà mình phải không?”
Ngọc khựng lại một giây. Nhìn quanh – không có chiếu lễ, không bàn thờ nghi ngút khói – chỉ có một gian bếp cũ, một nồi canh còn nóng và ánh mắt không còn lạnh.
“Phải con. Từ giờ là nhà của con.”