Đùn đẩy trách nhiệm chăm sóc mẹ những ngày cuối đời, anh trai viện đủ lý do. Ngày mẹ quadoi anh trai còn thốt ra những lời khiến ai nấy b-àng h-oàng giận dữ…
Đùn đẩy trách nhiệm chăm sóc mẹ những ngày cuối đời, anh trai viện đủ lý do. Ngày mẹ quadoi anh trai còn thốt ra những lời khiến ai nấy b-àng h-oàng giận dữ…
Bệnh viện những ngày cuối thu nồng mùi thuốc khử trùng, lạnh lẽo và lặng lẽ như chính nhịp sống của mẹ. Đã hơn hai tháng kể từ ngày mẹ tôi được chẩn đoán ung thư thực quản giai đoạn cuối. Căn bệnh đến như một cơn giông bất ngờ, dữ dội và tàn khốc. Từ khi nhập viện đến lúc không thể ngồi dậy, chỉ vỏn vẹn vài tuần ngắn ngủi.
Mẹ – người phụ nữ từng kiên cường đội nắng đội mưa nuôi anh em tôi khôn lớn – giờ nằm đó, thân thể gầy gò chỉ còn da bọc xương, không nói được, ăn cũng phải dùng ống truyền.Gia đình tôi vốn ít người. Anh trai tôi lấy vợ, rồi chuyển ra nước ngoài làm ăn từ nhiều năm trước. Còn tôi – con gái út – là người duy nhất ở gần mẹ.
Những ngày đầu, khi mẹ còn tỉnh táo, bà nắm tay tôi, đôi mắt đỏ hoe nhưng cười nhẹ:
“Mẹ sợ con vất vả lắm… Nhưng ngoài con ra, mẹ không còn ai cả.”
Tôi gật đầu, nuốt nước mắt vào trong. Dù biết hành trình phía trước sẽ chẳng dễ dàng, tôi chưa từng nghĩ đến việc buông bỏ. Mẹ đau, tôi đau gấp bội. Mẹ yếu đi, tôi như hụt hơi chạy theo. Từ việc đút mẹ ăn, hút đờm, lau người, thay ga giường, rửa vết lở miệng, dọn từng cục máu ho ra… tôi đều tự tay làm. Những ánh nhìn ái ngại, những lời xì xầm của người xung quanh cũng không thể khiến tôi rời bỏ mẹ. Họ nói tôi “thái quá”, “đàn bà con gái mà ở bệnh viện cả ngày cả đêm, có chồng con thì ai lo”, nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi chỉ có mẹ, và mẹ chỉ còn tôi.
Dì Ba – em gái của mẹ – là người thân duy nhất chịu ghé qua chăm vài ngày. Dì dọn dẹp, nấu cháo, thỉnh thoảng xoa bóp tay chân cho mẹ. Dù dì cũng lớn tuổi, nhưng tôi biết ơn sự có mặt của dì như một cơn mưa nhỏ giữa sa mạc.Có những đêm, tôi gục đầu bên giường mẹ, mắt cay xè vì thiếu ngủ. Cơ thể tôi gầy rộc, tóc rụng nhiều đến mức mỗi lần gội đầu, tay tôi nắm đầy những sợi tóc đen lẫn trắng.
Tài khoản ngân hàng ngày càng cạn kiệt. Tiền viện phí, thuốc men, ăn uống… mọi thứ như một chiếc lưỡi hái vô hình cứa vào lòng tôi từng chút một. Tôi cố bám trụ, nhưng càng lúc càng kiệt sức. Một buổi sáng nọ, khi nhìn thấy mẹ thở khò khè, hai mắt ngấn nước, tôi vội lấy điện thoại đặt trước mặt bà. Mẹ chậm rãi gõ vài chữ, run rẩy:
“Cứ để mẹ chết đi.”
Tôi bật khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ viết ra điều mà lòng bà giấu kín bấy lâu. Tôi ôm lấy mẹ, vừa nức nở vừa thì thầm:
“Mẹ đừng bỏ con… Con xin mẹ cố thêm chút nữa. Con chưa sẵn sàng mất mẹ đâu.”
Tôi biết mẹ đau, không chỉ về thể xác mà còn vì cảm giác mình là gánh nặng cho đứa con gái nhỏ bé này. Nhưng dù chỉ còn một tia hy vọng mong manh, tôi cũng không thể buông tay. Cuối cùng, tôi buộc phải gọi cho anh trai – người mà đã nhiều năm rồi chỉ gọi điện vào dịp lễ Tết. Tôi kể tình hình của mẹ, tha thiết mong anh về. Giọng anh qua điện thoại lạnh lùng:
“Giờ anh về sao được? Bên này công việc ngập đầu, vợ con anh cũng cần người chăm sóc. Mà em lo cho mẹ tốt rồi còn gì? Anh chẳng có tiền, mà về thì cũng chỉ đứng nhìn, em hiểu mà.”
Tôi không biết nên cười hay nên khóc.
Anh ruột tôi – người từng được mẹ hy sinh tất cả để lo cho ăn học, lập nghiệp – giờ lại nói những lời nhẹ tênh như thể mẹ chỉ là một trách nhiệm xa lạ.Mẹ yếu dần, không ăn được gì, mỗi ngày đều là một cuộc chiến sinh tồn. Có lúc tôi thấy bản thân như đang trôi giữa biển, không biết ngày mai trôi về đâu. Dì Ba cũng đuối sức, phải về quê. Tôi một mình ôm lấy mẹ, thức trắng nhiều đêm liền.Khi tôi nhắn cho anh trai một đoạn dài – không van nài, không khóc lóc – chỉ đơn giản là sự thật:
“Nếu mẹ mất, em không biết mình có đủ sức lo tang không, thì anh mới đặt vé bay về.”
Tôi đợi anh ở sân bay, lòng không còn mong chờ, chỉ là làm tròn bổn phận.Nhưng khi về đến nơi, vừa nhìn thấy mẹ nằm trên giường bệnh, da bọc xương, môi khô nứt nẻ, mắt nhắm nghiền vì kiệt sức, anh lập tức nổi giận:
“Sao để mẹ ra nông nỗi này? Em chăm kiểu gì vậy hả? Em ở gần mẹ, mà không lo nổi à?”
Tôi chết lặng. Tôi muốn hỏi anh:
“Anh có biết tôi đã bao đêm không ngủ? Anh có biết tôi phải rửa từng vết lở loét của mẹ bằng nước muối và nước mắt không? Anh có biết mẹ từng gõ ‘Cứ để mẹ chết đi’ không?”
Nhưng tôi không nói. Tôi chỉ im lặng, dọn lại ga giường, vắt cái khăn mặt đã cũ, rồi tiếp tục bơm sữa vào ống cho mẹ. Mẹ mở mắt nhìn tôi, ánh mắt yếu ớt nhưng đầy an ủi.
Sau hôm đó, anh tuyên bố sẽ tự mình chăm mẹ. Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, lòng như nhói lên một vết dao mới. Nhưng rồi chỉ sau một buổi, khi phải nhìn thấy cảnh mẹ nôn ra dịch vàng, nghe tiếng khò khè từ cổ họng tắc nghẹn, thấy cả việc phải bơm sữa, thay tã, lau nước miếng… anh đã rời bệnh viện, không một lời chào. Tôi gọi, không bắt máy. Nhắn tin, không trả lời. Người anh từng đứng trước bàn thờ cha hứa sẽ thay cha chăm sóc mẹ, giờ không dám đối diện thực tế.Mẹ phải cấp cứu trong đêm.
Tôi chạy theo xe, tay vẫn nắm điện thoại của mẹ – nơi còn lưu tin nhắn cuối cùng:
“Đừng để mẹ chết trong cô đơn.”
Tôi không cho phép điều đó xảy ra. Dù gục ngã, dù đơn độc, dù tất cả người thân đều quay lưng, tôi vẫn không để mẹ một mình.Những ngày cuối đời của mẹ là chuỗi ngày của nước mắt, tiếng máy thở và những lời thì thầm vô thanh. Tôi ngồi bên, cầm tay mẹ, kể cho mẹ nghe về những mùa hoa cải ven sông, về chiếc áo len mẹ đan dở năm trước, về bát canh chua mẹ nấu mỗi khi tôi ốm.
Mẹ không thể trả lời, nhưng tôi biết mẹ nghe. Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn ra từ khoé mắt nhăn nheo, lăn dài xuống má. Đó là lời từ biệt cuối cùng. Mẹ ra đi vào một buổi sáng yên tĩnh, khi ánh nắng đầu tiên vừa chạm vào ô cửa sổ. Tôi không khóc lớn. Chỉ lặng lẽ gục đầu lên tay mẹ, để lòng mình hoá đá.Tang lễ mẹ, anh trai về, đứng cạnh quan tài với vẻ mặt đạo mạo. Họ hàng, làng xóm nhìn vào chỉ thấy cảnh “con trai trưởng về chịu tang”, nào ai biết suốt hai tháng ròng, người con gái nhỏ bé này đã đi qua giông bão thế nào.
Tôi không cần họ biết. Tôi chỉ cần mẹ biết.Mẹ ơi, con đã làm hết sức mình. Nếu có kiếp sau, con vẫn xin được làm con gái của mẹ. Nhưng lần này, con mong mẹ sẽ được sống khoẻ mạnh, được yêu thương đủ đầy, không còn phải chịu đựng những nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần như cuộc đời này.
Và nếu có ai đó hỏi, người hùng thầm lặng trong cuộc đời tôi là ai – tôi sẽ không ngần ngại trả lời:Là mẹ.Và nếu có ai hỏi, ai đã sống vì mẹ đến tận phút cuối cùng, tôi sẽ không cần chứng minh điều gì – vì tôi đã ở lại, khi tất cả đã bỏ đi.