Dù bị con cháu hắt hủ/i, đối xử bạ/c bẽ/o, người cha già 75 tuổi vẫn kiên nhẫn làm một điều không ngờ khiến vợ chồng con trai phải hối hận cả nửa đời người…

Dù bị con cháu hắt hủ/i, đối xử bạ/c bẽ/o, người cha già 75 tuổi vẫn kiên nhẫn làm một điều không ngờ khiến vợ chồng con trai phải hối hận cả nửa đời người…

Những tia nắng ban mai yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ cũ kỹ, rọi vào góc phòng khách nơi ông Nhẫn đang ngồi. Chiếc ghế gỗ quen thuộc kêu kẽo kẹt dưới thân hình gầy gò của ông. Tiếng lạch cạch của chén đũa từ trong bếp vọng ra, kèm theo tiếng cười nói rộn ràng của vợ chồng con trai và hai đứa cháu. Gia đình họ đang quây quần ăn sáng, nhưng ông Nhẫn thì không. Bữa sáng của ông là một chén cơm nguội và đĩa rau luộc, được đặt sẵn trên chiếc bàn nhỏ trong góc.

Ông Nhẫn đã 75 tuổi. Mái tóc bạc trắng như cước, đôi mắt hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và nỗi buồn. Vợ ông mất cách đây hơn mười năm, từ đó ông sống cùng vợ chồng con trai. Căn nhà mặt phố khang trang, bề thế này là của ông, nhưng ông lại cảm thấy mình như một người thừa.

Mỗi ngày, ông lặng lẽ thức dậy, lặng lẽ ăn bữa ăn riêng, và lặng lẽ ngồi nhìn cuộc sống trôi qua. Con trai ông, Thành, và con dâu, Hà, dường như bận rộn với công việc, với bạn bè, với những mối quan hệ xã hội. Họ ít khi nói chuyện với ông, trừ những lúc cần ông trông cháu hoặc nhờ vả việc gì đó.

“Bố cứ ngồi đấy đi. Để con làm.” Tiếng con dâu cộc lốc mỗi khi ông định chạm vào chiếc ti vi hay cái điều hòa. “Bố mà động vào lại hỏng thì ai đền?”

Ông Nhẫn thở dài. Ông không được động vào bất cứ thứ gì trong nhà, kể cả những thiết bị điện tử đơn giản nhất. Con dâu ông lo ông làm hỏng, hoặc làm bẩn. Ông hiểu ý, nhưng lòng ông vẫn se lại. Ông cảm thấy mình như một đứa trẻ, không được tin tưởng, không có quyền tự quyết.

Bữa trưa, bữa tối của ông cũng vậy, luôn là những suất ăn riêng, thường là đồ ăn thừa từ bữa trước, hoặc những món đơn giản, ít tốn kém. Con trai và con dâu ông thường xuyên đi ăn ngoài, đi tiệc tùng. Ông chưa bao giờ được rủ đi cùng.

“Bố cứ ở nhà trông nhà cho tụi con nhé,” con trai ông nói mỗi khi cả nhà chuẩn bị đi đâu đó. “Tụi con đi về nhanh thôi.”

Ông Nhẫn chỉ biết gật đầu. Ông đã quen với sự cô đơn, với sự gạt bỏ. Nhưng trong sâu thẳm, ông vẫn khao khát được sẻ chia, được gần gũi với con cháu. Ông nhớ những ngày vợ ông còn sống, ngôi nhà này tràn ngập tiếng cười. Ông nhớ những bữa cơm gia đình ấm cúng, nơi ông là trụ cột, là người được yêu thương, kính trọng.

Sự lạnh nhạt, sự xa cách của con cái khiến ông Nhẫn cảm thấy hụt hẫng. Ông không oán trách. Ông hiểu, cuộc sống hiện đại bận rộn. Con cái có cuộc sống riêng của chúng. Nhưng nỗi buồn cứ âm ỉ trong lòng ông, như một vết thương không thể lành.

Một ngày, khi cả nhà đi vắng, ông Nhẫn lặng lẽ ngồi trong phòng, nhìn quanh căn nhà mà ông đã gắn bó cả đời. Căn nhà này là nơi ông đã sinh ra và lớn lên, nơi ông đã lập gia đình, nuôi dạy con cái. Từng viên gạch, từng góc tường đều lưu giữ biết bao kỷ niệm. Nhưng giờ đây, nó không còn là tổ ấm của ông nữa.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông. Ông sẽ bán căn nhà này. Ông sẽ đi tìm một nơi khác, nơi ông có thể tìm thấy sự bình yên, sự thanh thản. Ông không muốn làm gánh nặng cho con cái nữa. Ông không muốn sống trong sự lạnh nhạt, bị đối xử như một người thừa.

Ông Nhẫn liên hệ với một người môi giới nhà đất quen biết. Mấy ngày sau, căn nhà được giao dịch nhanh chóng. Số tiền ông nhận được là một con số lớn. Ông không hề nói với con trai hay con dâu. Ông giữ bí mật tuyệt đối.

Ngày chuyển giao nhà, ông Nhẫn lặng lẽ rời đi. Ông chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, bên trong là vài bộ quần áo cũ và những món đồ kỷ niệm của vợ ông. Trước khi đi, ông đặt một phong bì dày lên bàn. Trong phong bì là 200 triệu đồng tiền mặt, kèm theo một tờ giấy nhỏ.

“Gửi Thành và Hà. Số tiền này là quà cưới của ông nội dành cho cháu nội. Mong cháu được hạnh phúc. Ông Nhẫn.”

Ông Nhẫn không nói lời tạm biệt. Ông biết, nếu ông nói, con trai và con dâu ông sẽ ngăn cản. Ông muốn ra đi trong sự bình yên, không vướng bận.

Ông đến một ngôi chùa nhỏ ở ngoại ô thành phố. Ngôi chùa nằm giữa một khu vườn cây xanh mát, không khí trong lành, tĩnh mịch. Ông xin ở lại làm công quả, quét dọn sân chùa, chăm sóc cây cối, và đọc kinh Phật. Cuộc sống ở chùa đơn giản, nhưng lại mang đến cho ông một sự bình yên lạ lùng. Ông không còn phải lo lắng về những bữa ăn riêng, không còn phải chịu đựng những lời nói lạnh nhạt. Ông được sống trong sự tĩnh lặng, trong sự thanh thản của tâm hồn.

Vợ chồng Thành và Hà đi làm về. Vừa bước vào nhà, Hà đã thấy chiếc phong bì trên bàn. Cô ngạc nhiên mở ra, thấy số tiền lớn và dòng chữ của ông Nhẫn. Thành đọc xong, mặt anh ta tái mét.

“Bố đâu rồi?” Thành hỏi, giọng anh ta hoảng hốt.

Hà lắc đầu. “Em không biết. Chắc ông đi đâu đó rồi.”

Họ vội vàng đi tìm ông Nhẫn. Họ gọi điện thoại, nhưng không ai bắt máy. Họ hỏi thăm hàng xóm, nhưng không ai biết ông đi đâu. Thành và Hà bắt đầu lo lắng. Họ không thể tin được rằng ông Nhẫn lại bỏ đi mà không nói một lời nào.

Mấy ngày sau, họ nhận được tin từ người môi giới nhà đất. Căn nhà đã được bán. Người bán là ông Nhẫn. Thành và Hà như chết lặng. Họ không thể tin được rằng ông Nhẫn lại làm chuyện này. Căn nhà là tài sản lớn nhất của gia đình.

Thành cảm thấy một nỗi ân hận dâng lên. Anh nhớ lại những ngày tháng ông Nhẫn sống trong sự cô đơn, bị đối xử như người thừa. Anh nhớ lại những lần ông Nhẫn muốn nói chuyện với anh, nhưng anh lại bận rộn, không có thời gian. Anh nhớ lại những bữa ăn riêng, những lời nói lạnh nhạt của vợ mình. Anh biết, ông Nhẫn đã quá đau khổ.

Hà cũng vậy, cô cảm thấy hối hận vô cùng. Cô đã đối xử tệ bạc với bố chồng. Cô đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân. Cô đã không trân trọng sự hiện diện của ông trong gia đình.

Họ bắt đầu đi tìm ông Nhẫn khắp nơi. Họ hỏi thăm những người quen cũ của ông, đến những nơi ông thường lui tới. Mãi sau, một người bạn cũ của ông Nhẫn mới nói rằng ông đã vào chùa làm công quả.

Thành và Hà vội vàng đến ngôi chùa ở ngoại ô thành phố. Họ thấy ông Nhẫn đang quét dọn sân chùa. Ông mặc bộ quần áo nâu sồng, khuôn mặt ông thanh thản, bình yên.

Thành chạy đến, ôm chầm lấy ông Nhẫn. “Bố ơi! Bố đi đâu vậy? Sao bố lại bỏ đi mà không nói một lời nào?”

Ông Nhẫn nhìn Thành, ánh mắt ông không chút biểu cảm. “Bố đi tìm nơi bình yên cho mình.”

Hà quỳ xuống, nước mắt cô tuôn rơi. “Bố ơi, con xin lỗi bố. Con đã sai rồi. Con đã đối xử tệ bạc với bố. Bố hãy về nhà với chúng con đi.”

Ông Nhẫn nhìn Hà, rồi nhìn Thành. Anh ta đã thay đổi. Trong ánh mắt anh ta, ông thấy được sự ân hận, sự hối lỗi.

“Mọi chuyện đã qua rồi,” ông Nhẫn nói, giọng ông nhẹ nhàng. “Bố đã tìm thấy sự bình yên ở đây. Bố không muốn về nữa.”

Thành nắm chặt tay ông Nhẫn. “Bố ơi, con xin lỗi bố. Con sẽ thay đổi. Con sẽ chăm sóc bố thật tốt. Bố hãy về nhà với chúng con đi. Bố đừng bỏ chúng con mà.”

Ông Nhẫn mỉm cười. “Ở đâu thấy nhẹ lòng, nơi đó là nhà.”

Câu nói của ông Nhẫn như một nhát dao nữa cứa vào tim Thành và Hà. Họ hiểu ý ông. Ông đã không còn coi ngôi nhà đó là nhà của mình nữa. Ông đã tìm thấy một mái ấm khác, một nơi mà ông cảm thấy được bình yên, được trân trọng.

Thành và Hà cố gắng thuyết phục ông Nhẫn. Họ nói về những đứa cháu, về việc chúng sẽ nhớ ông nội đến nhường nào. Nhưng ông Nhẫn vẫn kiên định với quyết định của mình. Ông đã tìm thấy sự thanh thản ở đây, và ông không muốn rời đi.

Cuối cùng, Thành và Hà đành chấp nhận. Họ biết, họ đã sai. Họ đã để ông Nhẫn phải chịu đựng quá nhiều. Họ đã đánh mất cơ hội được chăm sóc ông, được báo hiếu ông.

Từ ngày đó, Thành và Hà thường xuyên đến thăm ông Nhẫn ở chùa. Họ mang theo đồ ăn, thức uống, và dành thời gian trò chuyện với ông. Họ kể cho ông nghe về cuộc sống của các cháu, về những điều vui vẻ trong gia đình. Ông Nhẫn lắng nghe, ánh mắt ông ánh lên niềm hạnh phúc. Ông không còn oán trách con cái nữa. Ông đã tha thứ cho họ.

Bà Thoa, mẹ của Thành, cũng đã đến chùa thăm ông Nhẫn. Bà cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình. Bà xin lỗi ông, xin lỗi vì đã không làm tròn bổn phận của một người con dâu. Ông Nhẫn mỉm cười, ông nói rằng ông đã tha thứ cho bà.

Cuộc sống của ông Nhẫn ở chùa vẫn tiếp diễn. Ông sống một cuộc đời giản dị, bình yên. Ông dành thời gian đọc kinh Phật, thiền định, và làm những công việc công quả. Ông cảm thấy tâm hồn mình thanh thản, nhẹ nhõm.

Thành và Hà cũng đã thay đổi. Họ trở nên trưởng thành hơn, biết quan tâm đến những người xung quanh hơn. Họ không còn quá bận rộn với công việc, với những mối quan hệ xã hội nữa. Họ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho con cái.

Căn nhà mặt phố của ông Nhẫn đã được bán đi, và số tiền đó đã được dùng để lo cho tương lai của các cháu. Gia đình Thành đã chuyển đến một căn hộ nhỏ hơn, nhưng ấm cúng hơn. Họ đã học được bài học về giá trị của tình cảm gia đình, về sự trân trọng những người thân yêu.

Một buổi tối, khi Thành và Hà đang ngồi trò chuyện với nhau, Thành nhìn Hà, ánh mắt anh ta đầy vẻ suy tư.

“Em này,” Thành nói. “Anh cảm thấy mình có lỗi với bố quá.”

Hà nắm lấy tay Thành. “Anh đừng nói vậy. Chúng ta đều đã sai. Nhưng quan trọng là chúng ta đã nhận ra lỗi lầm của mình, và đã cố gắng sửa chữa.”

Thành gật đầu. “Anh biết. Nhưng anh vẫn ước, giá như bố chịu về ở với chúng ta. Anh muốn chăm sóc bố.”

Hà mỉm cười. “Bố đã tìm thấy sự bình yên ở chùa rồi. Chúng ta hãy tôn trọng quyết định của bố. Và hãy đến thăm bố thường xuyên. Bố sẽ vui hơn khi thấy chúng ta hạnh phúc.”

Vài năm sau, ông Nhẫn vẫn sống ở chùa. Ông đã già đi rất nhiều, nhưng tinh thần ông vẫn minh mẫn, thanh thản. Ông là một tấm gương về sự bình yên, về sự buông bỏ.

Thành và Hà vẫn thường xuyên đến thăm ông. Các cháu của ông cũng đã lớn, chúng rất yêu thương ông nội. Chúng thường xuyên đến chùa chơi với ông, kể cho ông nghe về những câu chuyện ở trường, ở lớp. Tiếng cười trong trẻo của chúng như những tia nắng nhỏ, sưởi ấm trái tim ông Nhẫn.

Một ngày nọ, khi Thành đang ngồi trò chuyện với ông Nhẫn, anh nhìn ông, ánh mắt anh ta đầy vẻ biết ơn.

“Bố ơi,” Thành nói. “Con cảm ơn bố. Bố đã dạy con một bài học quý giá. Bài học về giá trị của gia đình, về sự trân trọng những người thân yêu.”

Ông Nhẫn mỉm cười. “Con trai à, con đã trưởng thành rồi. Con đã hiểu ra được nhiều điều.”

Ông nhìn Thành, ánh mắt ông đầy yêu thương. Ông biết, cuộc đời ông đã không vô nghĩa. Ông đã để lại cho con trai mình một bài học quý giá.

Câu chuyện của ông Nhẫn là một minh chứng sống động cho câu nói: “Tiền bạc không mua được hạnh phúc.” Dù có một căn nhà mặt phố, có tài sản lớn, nhưng ông Nhẫn vẫn không tìm thấy hạnh phúc trong sự lạnh nhạt, sự gạt bỏ của con cái. Chỉ đến khi ông buông bỏ tất cả, tìm về với sự bình yên nơi cửa Phật, ông mới thực sự tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn. Ông đã dạy cho con trai mình một bài học về giá trị thật của cuộc sống, về sự quan trọng của tình cảm gia đình, và về việc trân trọng những người thân yêu khi họ còn ở bên mình.