Đêm 26 Tết Tôi Bị Nhà Chồng Đuổi Về Ngoại Vì ỐM GỤC Trong Bếp, Tới Mùng 3 Tết Chồng Mới Tới Đón Thì Chết Lặng Trước Cửa – Cái Tát Lật Mặt Cả Một Gia Đình ÂN HẬN

Đêm 26 Tết Tôi Bị Nhà Chồng Đuổi Về Ngoại Vì ỐM GỤC Trong Bếp, Tới Mùng 3 Tết Chồng Mới Tới Đón Thì Chết Lặng Trước Cửa – Cái Tát Lật Mặt Cả Một Gia Đình ÂN HẬN

Tên cô là Hà – 31 tuổi, giáo viên tiểu học, vợ của Tuấn – con trai duy nhất trong gia đình “có gia phong” giữa lòng thành phố. Bốn năm làm dâu, bốn cái Tết không biết đến sự nghỉ ngơi. Cô từng mơ Tết là sum họp, là hương trầm ngan ngát và nồi bánh chưng nghi ngút khói. Nhưng mơ mộng ấy vỡ tan ngay sau đám cưới.

Tết với Hà là thức từ 4 giờ sáng, xách giỏ ra chợ, lo từ củ kiệu đến thịt kho, từ lau bàn thờ đến gói bánh. Mẹ chồng thì chỉ đạo từ ghế bành: “Làm dâu thì phải lo, không thì cưới về làm gì?” Tuấn? Ngồi bấm điện thoại, thỉnh thoảng hỏi: “Xong chưa?” như thể một cái máy báo cơm.

Ngày 29 Tết, sau khi dọn xong đống bát chất cao như núi, Hà gục xuống. Ngất trong bếp. Đầu đập vào cạnh bàn, máu chảy loang ra khăn lau sàn. Tuấn hoảng hốt nhưng không quên lẩm bẩm: “Sao lại chọn lúc này mà ngất?” Anh không bế cô đến bệnh viện bằng cả trái tim – mà bằng nghĩa vụ.

Cô được chẩn đoán suy nhược cơ thể, thiếu máu, kiệt sức. Nằm trên giường bệnh, nghe bác sĩ nói “cần nghỉ ngơi tuyệt đối”, Hà chỉ khẽ cười nhạt. Mẹ chồng thì không đến. Bà chỉ gửi một tin nhắn cho Tuấn: “Mai đón nó về cho lo Tết.”

Và rồi, đúng chiều 30, Tuấn dúi vào tay cô một xấp tiền và câu nói như dao cứa: “Về ngoại mà dưỡng bệnh. Nhà này không ai rảnh hầu hạ.” Chiếc taxi dừng trước cổng nhà mẹ ruột cô, lạnh ngắt. Cô bước xuống, không nói một lời, chỉ ôm chặt túi áo mỏng. Mẹ cô khóc, đỡ con gái xanh xao như tàu lá héo bước vào, nhóm bếp hâm cháo.

Sáng mùng Một. Căn nhà Tuấn trở nên lộn xộn: nồi thịt kho cháy cạnh, mâm ngũ quả méo mó, chị em chồng thì cãi nhau vì mùi nước mắm. Mẹ chồng Hà vừa lau nước mắt vừa rít lên: “Cả nhà này không ai làm được việc như nó!”

Tuấn ngồi im trong phòng khách. Mắt anh đờ đẫn nhìn vào ly trà nguội. Không ai cười. Không ai chúc Tết. Không ai nhớ nổi bài cúng giao thừa. Bàn thờ trống trơn vì không ai biết Hà từng âm thầm học thuộc nó từ năm đầu làm dâu.

Mùng Ba Tết, Hà vẫn ở lại nhà mẹ. Dù mệt, cô cảm thấy bình yên sau bao năm. Cô viết vào cuốn sổ nhỏ — nơi chưa ai từng đọc — những dòng nghẹn ngào: “Tôi đã gồng, đến mức mình chẳng còn là mình.”

Buổi trưa hôm ấy, Tuấn xuất hiện trước cổng nhà mẹ cô, tay cầm bó hoa cúc họa mi trắng. Anh nghĩ, chỉ cần vài câu xin lỗi là Hà sẽ quay về.

Nhưng khi bước vào, Tuấn chết lặng: cha vợ đứng đó, thẳng lưng như một cây cột trụ già, mắt nghiêm nghị nhìn anh:
— “Nếu con muốn rước vợ về để tiếp tục làm osin, thì mời quay lại. Còn nếu muốn xin lỗi, thì vào đây, nói bằng cả trái tim.”
Tuấn quỳ xuống.

Anh khóc. Lần đầu tiên. Nói rằng anh đã đọc được cuốn sổ tay cô giấu trong ngăn tủ. Anh xin lỗi vì đã coi cô như một phần tất yếu, vì chưa từng hỏi “Em có mệt không?”, vì mỗi cái Tết là một cơn ác mộng lặp lại. Hà im lặng.

Cô không khóc. Không gật đầu. Cô đứng dậy, đi vào phòng, để mặc Tuấn ngồi đó giữa khoảng sân đầy nắng.

Một tuần sau, Hà gửi cho anh một lá thư:

“Nếu muốn em quay về, hãy học cách sống như không có em. Hãy biết nấu một nồi thịt kho, gói một cái bánh chưng, lau một căn bếp, lắng nghe một lời nhắc nhở mà không thở dài. Khi anh làm được, hãy trở lại.”

Tuấn biến mất suốt một tháng.

Ngày đầu tháng sau, khi Hà vừa tan ca, cô thấy một người đàn ông đứng trước cổng trường với tay áo xắn cao, tay kia cầm… một nồi thịt kho trứng còn nóng.

Lần này, anh không nói gì, chỉ đặt nồi lên bàn, cúi người 90 độ.
— “Không biết ngon không. Nhưng lần đầu anh nấu, bằng công thức em viết trong sổ tay.”

Hà mở nắp, mùi nước dừa thơm phức. Trên cùng là một mảnh giấy:

“Anh không muốn em về làm dâu nữa. Nếu em đồng ý, mình dọn ra ở riêng. Còn không, anh cũng sẽ chuyển về quê với em. Chỉ cần em không gục thêm lần nào nữa.”

Hà không trả lời. Chỉ múc một miếng trứng, chậm rãi nhai. Mắt cô đỏ hoe.

Một tháng sau đó, Tuấn từ chối lời mời làm trưởng phòng, xin chuyển sang dạy bóng đá cho trẻ khuyết tật. Anh bắt đầu học nấu ăn, biết đi chợ, giặt đồ, lau nhà. Mẹ anh gọi, anh trả lời:
— “Con không đưa Hà về làm dâu nữa. Nhưng mẹ có thể lên thăm cháu bất cứ lúc nào.”

Hà? Vẫn là cô giáo tiểu học giản dị. Nhưng giờ cô có thể ngủ thêm 15 phút mỗi sáng mùng Một. Có thể chọn cho mình một bó hoa cúc họa mi cắm trong phòng ngủ. Có thể cười mà không cần xin phép.

Vì người phụ nữ không sinh ra để gồng gánh cả cái Tết.

Mà để được yêu thương – đúng nghĩa.