Cưới hơn 5 năm mà mãi không có con, tôi r/ ù/ng mình khi biết lý do sau một đêm ngủ cùng với chị chồng…
Cưới hơn 5 năm mà mãi không có con, tôi r/ ù/ng mình khi biết lý do sau một đêm ngủ cùng với chị chồng…
Tôi kết hôn đã năm năm. Năm năm qua, mỗi ngày với tôi đều là một cuộc chiến thầm lặng với chính cơ thể mình, với những hy vọng rồi lại thất vọng. Những buổi sáng thức dậy với bao kỳ vọng, rồi lại chìm vào đêm tối với nỗi buồn không tên. Những lần thăm khám, những viên thuốc, những mũi tiêm, cả những buổi châm cứu dài đằng đẵng… tất cả chỉ để đổi lấy một khoảng trống vô vọng trong lòng. Áp lực từ gia đình chồng ngày càng lớn. Mẹ chồng tôi, vốn là một người phụ nữ hiền lành, cũng bắt đầu thở dài mỗi khi nhìn tôi. Những lời bóng gió, những câu hỏi thăm dò từ hàng xóm láng giềng cứa vào tim tôi như những mũi dao nhỏ. Vậy mà chồng tôi, anh vẫn luôn ở bên cạnh, dịu dàng an ủi: “Con cái là duyên số, em đừng lo lắng quá.”
Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi bắt đầu cảm nhận được những điều khác lạ. Anh chưa bao giờ chủ động đề nghị cùng tôi đi khám. Mỗi khi tôi nhắc đến chuyện con cái, ánh mắt anh lại thoáng chút bối rối, rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác. Những câu trả lời của anh luôn chung chung, hời hợt, như thể anh chỉ muốn cho qua chuyện. Lúc đầu, tôi tự nhủ có lẽ anh cũng đau khổ như tôi, chỉ là anh chọn cách kìm nén nỗi đau ấy trong lòng. Nhưng thời gian trôi đi, sự nghi ngờ trong tôi càng lớn dần. Cảm giác về một bí mật nào đó đang được chôn giấu kỹ lưỡng trong cuộc hôn nhân này cứ dày vò tâm trí tôi.
Rồi một ngày, một sự tình cờ đã vén bức màn bí mật ấy. Hôm đó, tôi có chuyến công tác ngang qua thành phố nơi chị chồng sinh sống. Vì công việc kéo dài đến tận tối muộn, tôi gọi điện xin phép chị cho tôi ngủ nhờ một đêm. Chị vui vẻ đồng ý. Hôm ấy, anh rể đi vắng, nên hai chị em tôi nằm chung giường sẽ thức khuya trò chuyện tâm sự. Nhưng trong căn phòng tối tĩnh mịch, khi tôi tưởng chừng đã chìm vào giấc ngủ, tôi bỗng nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ. Chị chồng tôi đang khóc. Giọng chị nghẹn lại, đứt quãng: “Em ơi… chị áy náy lắm… Chị không biết có thể giấu em chuyện này đến bao giờ nữa… Thằng Minh… nó không xứng đáng với em…” Tim tôi như ngừng đập. Minh… đó là tên chồng tôi. Anh ấy vẫn luôn yêu thương tôi, quan tâm tôi, tại sao chị lại nói như vậy?
Không thể kìm nén được sự hoang mang và lo sợ, tôi bật đèn, ngồi dậy đối diện với chị.
Tôi gặng hỏi chị, giọng run rẩy: “Chị… chị đang nói gì vậy? Anh Minh… anh ấy làm sao?” Chị nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ xót xa. Rồi, từng lời chị thốt ra như những nhát dao lạnh lùng cứa sâu vào trái tim tôi. Hóa ra, người đàn ông mà tôi hết mực tin tưởng, người chồng mà tôi yêu thương suốt năm năm qua, đã mang trong mình một bí mật khủng khiếp, một quá khứ mà không ai trong gia đình chồng từng hé lộ với tôi. Trước khi đến với tôi, anh đã từng yêu say đắm một người phụ nữ khác. Nhưng đó không phải là một mối tình bình thường, êm đẹp.
Người phụ nữ ấy hơn anh vài tuổi, đã từng trải qua một đời chồng và bị chồng bỏ vì ngoại tình. Sau khi ly hôn, cô ta còn có quan hệ tình cảm với nhiều người đàn ông khác trước khi gặp gỡ và yêu chồng tôi. Gia đình chồng tôi kịch liệt phản đối mối quan hệ này. Mẹ chồng tôi gọi cô ta là “gái nạ dòng,” là “quá khứ không trong sạch,” còn bố chồng thì kiên quyết: “Con trai tao không thể cưới loại đàn bà như thế.” Dưới áp lực nặng nề từ gia đình và dư luận xã hội, chồng tôi đã buộc phải chia tay người phụ nữ đó và chấp nhận kết hôn với tôi – một người con gái hiền lành, ngoan ngoãn, được gia đình “chọn mặt gửi vàng”.
Nhưng sự thật đau đớn là, anh chưa bao giờ thực sự từ bỏ người phụ nữ kia. Chị chồng tôi nghẹn ngào kể lại, cách đây vài năm, trong một lần tình cờ, chị đã nhìn thấy em trai mình bước ra từ một căn hộ lạ cùng với người phụ nữ đó. Thậm chí, họ còn có với nhau một đứa con. Người phụ nữ kia chấp nhận thân phận người thứ ba, âm thầm nuôi con một mình, còn chồng tôi vẫn thường xuyên qua lại và chu cấp tiền bạc cho mẹ con họ. Và điều khiến tôi cảm thấy choáng váng, đau đớn đến tột cùng là suốt năm năm qua, anh đã lén lút bỏ thuốc tránh thai vào đồ ăn, thức uống của tôi. Anh làm như vậy chỉ để chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ có thai. Anh muốn duy trì hình ảnh một người con ngoan hiếu thảo, một người chồng mẫu mực trước mặt gia đình. Nhưng sâu thẳm trong tim, anh chưa bao giờ thực sự muốn có con với tôi, bởi trái tim anh vẫn luôn hướng về người đàn bà khác.
Khi nghe chị chồng kể hết sự thật, tôi cảm thấy như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. Nỗi đau quá lớn khiến tôi không thể khóc nổi. Nước mắt dường như cũng trở nên vô nghĩa trước sự phản bội quá đỗi tàn nhẫn này. Cả đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Những ký ức về năm năm chung sống ùa về, giờ đây trở nên méo mó, đầy dối trá. Những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ quan tâm của anh, tất cả hóa ra chỉ là một màn kịch được dựng lên một cách tinh vi. Sáng hôm sau, tôi trở về nhà. Căn nhà vẫn vậy, vẫn ấm cúng, vẫn đầy ắp những kỷ niệm, nhưng giờ đây, nó lại trở thành một nơi xa lạ, lạnh lẽo. Tôi đối diện với chồng trong im lặng. Ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của tôi. Tôi không nói gì, chỉ im lặng đặt trước mặt anh những bằng chứng
mà chị chồng đã đưa cho tôi.
Anh nhìn những bức ảnh, những tin nhắn, sắc mặt tái mét. Anh không chối cãi, chỉ cúi đầu, giọng nói khàn đặc: “Anh xin lỗi… Anh biết anh có lỗi với em… nhưng anh không biết phải làm thế nào khác…” Tôi nhìn anh, người đàn ông mà tôi đã từng yêu thương, tin tưởng hơn cả bản thân mình. Giờ đây, anh đứng trước mặt tôi, thừa nhận mọi tội lỗi, nhưng trong lòng tôi lại không còn một chút oán hận hay tức giận. Chỉ còn lại một nỗi buồn tê tái, một sự thất vọng đến cùng cực. Tôi im lặng đề nghị ly hôn. Anh không níu kéo, không van xin. Anh chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi ký vào tờ đơn ly hôn mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi rời khỏi căn nhà đã từng là tổ ấm của mình. Nơi đó, hóa ra chỉ là một sân khấu lớn, nơi anh đã diễn một vở kịch quá hoàn hảo trong suốt năm năm. Tôi bước ra đi với trái tim tan nát, nhưng cũng mang theo một quyết tâm mới. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết mình xứng đáng với một cuộc sống chân thành, không còn bóng tối, không còn những bí mật dối trá. Nếu phải bắt đầu lại từ đầu, tôi hoàn toàn sẵn sàng. Tôi sẽ đứng lên, tự chữa lành vết thương lòng, và tìm kiếm một hạnh phúc thực sự, một người đàn ông yêu thương tôi vì chính con người tôi, chứ không phải vì bất kỳ một lý do nào khác.