Chị gái lớn thuyết phục mẹ b/á/n đất để chia ti//ền cho các em sớm, ai cũng mừng rỡ cho đến ngày mẹ đột ngột quadoi – đoạn ghi âm cuối cùng của người mẹ quá c//ố khiến cả nhà không ai dám cầm lấy 1 đồng…

Chị gái lớn thuyết phục mẹ b/á/n đất để chia ti//ền cho các em sớm, ai cũng mừng rỡ cho đến ngày mẹ đột ngột quadoi – đoạn ghi âm cuối cùng của người mẹ quá c//ố khiến cả nhà không ai dám cầm lấy 1 đồng…
Trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa khu phố đã bắt đầu đô thị hóa, bà Tư sống cùng cô con gái lớn – chị Hoa – người được xem là “chị cả gánh vác” của gia đình sau khi chồng bà mất sớm.
Nhà có 4 anh chị em: Hoa là chị cả, sau còn 2 em trai và 1 em gái. Ai cũng nghèo khó, sống lam lũ, nên khi biết mẹ còn mảnh đất gần mặt đường đang có người trả hơn 4 tỷ, chị Hoa rốt ráo thúc mẹ bán:
– “Mẹ có xài hết đời đâu, chia cho tụi con mỗi đứa một ít làm vốn, mua cái nhà, cái xe, sau này còn đỡ vất.”
Ban đầu bà Tư do dự. Đó là đất cha để lại, cũng là nơi bà định dưỡng già. Nhưng vì thương con, vì tin con cái sẽ không quên mình, bà gật đầu.
Bán đất xong, bà chia đều cho 4 người con. Ai cũng nhận, cũng cười. Người em trai mua xe tải. Em gái mở tiệm tóc. Chỉ còn chị Hoa là vẫn ở lại chăm sóc mẹ, nhưng bắt đầu hay bận rộn, hay cáu gắt, hay bỏ bà ăn uống một mình.
Hai tháng sau, bà Tư đột ngột qua đời trong lúc đang nằm nghỉ trưa. Không bệnh nền, không dấu hiệu gì báo trước.
T/ang lễ diễn ra nhanh gọn. Không ai khóc quá nhiều. Có lẽ vì nghĩ: “Mẹ cũng hưởng thọ, mà trước khi mất đã để lại hết tài sản.”
Nhưng ba ngày sau, mọi chuyện rẽ sang hướng không ai ngờ.
Chị Hoa lục tìm điện thoại của mẹ để gọi cho người quen báo cáo giấy tờ. Trong lúc tìm danh bạ, chị thấy một file ghi âm lạ mang tên “Con cái”.
Tò mò, chị mở ra. Giọng bà Tư, yếu ớt nhưng rõ ràng. Chị Hoa chết lặng. Không ai biết bà đã ghi âm từ khi nào. Nhưng đoạn ghi âm đó – khi được phát ra trong buổi họp mặt 49 ngày – khiến mọi ánh mắt dồn hết về ba người con còn lại, trừ thằng út đang vắng mặt vì phải nằm viện.
Mặt ai nấy tái mét.
Em trai giữa đỏ mặt quát lớn…
– “Chị mở cái này ra làm gì? Mẹ đã mất rồi! Muốn khơi lại chuyện cũ à?”

Nhưng giọng anh run lên, rõ ràng là có tật giật mình.
Chị Hoa không nói gì, chỉ quay điện thoại về phía cả nhà, nhấn nút phát lại đoạn ghi âm từ đầu.

“Nếu các con nghe được đoạn ghi âm này… tức là mẹ không còn nữa.
Mẹ biết các con đều vất vả. Nhưng mẹ cũng biết… khi mẹ đồng ý bán mảnh đất của cha tụi con để lại, lòng mẹ không yên.
Chị Hai bảo mẹ bán đất chia đều, mẹ đồng ý… vì nghĩ con cái hiếu thảo, sẽ nhớ đến mẹ. Nhưng từ hôm bán đất, mẹ thấy trong nhà lạnh lẽo.
Bữa cơm mẹ ăn một mình. Lúc bệnh, chẳng ai hỏi.
Con gái út thì mở tiệm, nói bận. Hai đứa con trai thì gọi mẹ hỏi tiền, chứ chẳng ai về.
Mẹ không tiếc tiền. Mẹ tiếc tình.”

Căn phòng im phăng phắc.
Chỉ có tiếng gió rít ngoài cửa sổ và tiếng “tít tít” báo pin yếu của chiếc điện thoại cũ.

Chị Hoa rưng rưng:

– “Tôi không định mở ra. Nhưng thấy mẹ còn một cuộc gọi nhỡ lúc nửa đêm hôm trước, tôi mới tò mò. Không ngờ…”

Em gái – người từng bảo “bận lắm, mai con ghé” suốt 3 tháng – bật khóc:

– “Mẹ gọi đêm đó là gọi mình sao? Là lúc mẹ sắp mất à?”

Anh hai – người nhận tiền mua xe tải, sau đó biệt tích – quay mặt đi, châm thuốc, tay run lên.

Rồi chị Hoa đặt lên bàn một tập hồ sơ. Cô nói:

– “Mẹ để lại một bản ghi chép tay. Mảnh đất này, tuy mẹ đồng ý chia, nhưng trong sổ đỏ vẫn để tên mẹ. Mẹ chưa làm thủ tục chuyển tên.
Nghĩa là về pháp lý, tiền chưa hẳn là của chúng ta.
Mẹ còn ghi rõ:

‘Nếu sau khi mẹ mất, các con cảm thấy hối hận… thì xin hãy cùng nhau làm một việc có ích từ số tiền đó.’”

Không ai nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn nhau.

Một tuần sau, cả làng xôn xao khi thấy căn nhà cấp 4 cũ kỹ được sửa sang khang trang. Trên cổng treo bảng:
“Nhà tình thương Tư An – nơi đón các cụ già không nơi nương tựa.”

Bên trong, là ba anh chị em đang quét dọn, nấu ăn, và đỡ đần cho mấy cụ già mới được chính quyền đưa đến.
Ai cũng im lặng, chẳng ai khoe khoang, cũng chẳng ai chối bỏ đoạn ghi âm của mẹ.

Chỉ có chiếc điện thoại cũ của bà Tư được lồng khung treo ngay giữa nhà, dưới dòng chữ:
“Con đã cầm tiền – thì phải gánh luôn nghĩa tình.”