Chị Dâu Tính Kế Nuốt Trọn Căn Nhà Bố Mẹ Đẻ Mua Cho Vợ Chồng Tôi – Ai Ngờ Lại Bị Đá Bay Khỏi Gia Phả Trong Nhục Nhã! Liệu tất cả mọi nàng dâu sau khi gả về nhà chồng thì đều có suy nghĩ giữ của nhà chồng như của mình vậy sao?
Chị Dâu Và Anh Trai Hùa Nhau Tính Kế Nuốt Trọn Căn Nhà Bố Mẹ Đẻ Mua Cho Vợ Chồng Tôi – Ai Ngờ Lại Bị Đá Bay Khỏi Gia Phả Trong Nhục Nhã! Liệu tất cả mọi nàng dâu sau khi gả về nhà chồng thì đều có suy nghĩ giữ của nhà chồng như của mình vậy sao?
Tôi không bao giờ ngờ được rằng một ngày, chính người mà tôi từng gọi là “chị dâu” lại biến thành cơn ác mộng lớn nhất đời tôi.
Năm ấy, tôi vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ quyết định mua cho tôi một căn hộ nhỏ giữa trung tâm thành phố – một khởi đầu mới, một lời khích lệ cho đứa con gái duy nhất. Nhưng món quà ấy chẳng mang lại niềm vui lâu dài, bởi từ khoảnh khắc Trần Ngân Hòa – vị hôn thê của anh trai tôi – nghe tin, ánh mắt cô ta lập tức sầm lại như vừa bị giáng một cú trời giáng.
“Không ai lại đi mua nhà cho con gái chưa chồng cả!” – cô ta nói trước mặt mọi người, không chút ngượng ngùng.
Và rồi, như một ván cược độc ác, cô ta quay sang anh trai tôi, lạnh lùng tuyên bố:
“Nếu căn hộ đó không được chuyển nhượng cho tôi, thì đám cưới này dẹp luôn đi.”
Còn anh tôi? Anh ta chỉ biết cúi đầu im lặng. Cái im lặng ấy chính là sự đồng lõa đáng sợ nhất đời. Ngân Hòa mang thai chỉ sau vài tháng quen anh tôi. Gia đình cô ta nhân cơ hội đó kéo đến, lải nhải đòi sính lễ 3 tỷ – nào là “phí dưỡng dục”, nào là “phí đổi cách xưng hô”, còn của hồi môn chỉ là… hai cái chăn tơ tằm. Mặt mẹ tôi đanh lại. Bố tôi lạnh giọng:
“Chúng tôi sống hiện đại. Không ai bắt con gái phải im lặng trước chuyện bất công.”
Nhưng sóng gió chưa dừng ở đó. Cô ta bỗng dọn vào nhà tôi để “dưỡng thai”, bắt đầu chuỗi ngày tôi sống trong địa ngục. Tôi đi làm từ sáng đến tối, mệt rã rời, nhưng vừa về đến nhà là bị sai đi mua bánh, nấu ăn, dọn dẹp. Cao điểm là khi cô ta đưa tôi một chiếc… quần lót bẩn và yêu cầu:
“Giặt tay cho sạch. Đừng có làm qua loa.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, không kiêng nể:
“Chị tưởng đây là nhà chồng rồi à? Tôi không phải người hầu của chị.”
Và thế là cơn bão nổ ra. Ngân Hòa vừa khóc lóc, vừa chạy đi mách với anh tôi:
“Em đang mang cháu đích tôn mà bị đối xử thế này. Sau này em sống sao nổi?”
Ngay lập tức, anh tôi quay sang mắng ch//ửi tôi như kẻ thù truyền kiếp. Tôi im lặng. Vì tôi biết, mình không thể thay đổi được sự mù quáng của người đã chọn nhắm mắt làm ngơ. Tôi chuyển về căn hộ bố mẹ tặng, quyết định sống riêng để giữ chút bình yên. Nhưng vài hôm sau, anh tôi gọi điện, giọng gấp gáp:
“Chị dâu bảo căn nhà em đang ở rất hợp phong thủy… em cho bọn anh sang tên nhé?”
Tôi phì cười. “Thế còn nhà đứng tên anh? Tặng lại cho em à?”
“Đừng nói vớ vẩn! Căn hộ của em là tiền của bố mẹ. Nó đâu phải của riêng em.”
Giây phút ấy, tôi mới nhìn rõ bản chất người anh tôi từng yêu quý suốt 20 năm: tham lam, nhu nhược và phản bội. Khi tôi từ chối, anh ta đe dọa:
“Nếu em không sang tên, đừng trách anh khiến em không yên ổn sống ở đó.”
Quả thật, sau chuyến công tác ngắn ngày, tôi trở về và… căn hộ bị lục tung, đồ đạc biến mất, thẻ ngân hàng bị rút sạch. Tôi không khóc. Tôi chỉ lặng lẽ rút hồ sơ, cầm bằng chứng đến cơ quan pháp luật. Tôi đã ghi âm, chụp hình, lưu trữ mọi cuộc hội thoại, mọi hành động sai trái của hai người họ suốt thời gian qua. Khi anh tôi bị triệu tập vì nghi ngờ trộm cắp và xâm phạm tài sản cá nhân, ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy hằn học.
“Dương Tư Nhã… đợi đấy!”
Tôi không nói gì. Cái đợi mà anh ta nghĩ sẽ là sự trả thù, nhưng tôi đã không còn ở lại quá khứ nữa rồi. Bốn ngày sau, bố mẹ tôi trở về. Ban đầu, mẹ trách tôi “vô tình”, “gây chia rẽ anh em”. Nhưng khi cầm xấp hồ sơ trên tay, bà chết lặng.
“Nó… nó làm thật sao?”
Bố tôi bước ra từ phòng, giọng như thép lạnh:
“Nếu con trai ruột còn không được đối xử công bằng, thì mong gì con dâu sẽ được tôn trọng.”
Câu nói ấy như đóng sập mọi ảo tưởng của gia đình về “chị dâu hoàn hảo”. Tôi không về nhà, cũng chẳng hòa giải. Tôi chọn sự im lặng. Hai tháng địa ngục không thể xóa sạch chỉ bằng vài lời xin lỗi. Nhưng vào đúng ngày sinh nhật của mẹ, tôi trở về nhà… và chứng kiến một “vở diễn” điển hình: Trần Ngân Hòa lại giả vờ lễ phép, quan tâm chăm sóc mọi người như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ánh mắt cô ta lia nhanh về phía tôi, như thể vẫn chưa từ bỏ ý định chiếm đoạt căn hộ. Tôi ngồi xuống, bình thản ăn cơm. Đúng lúc ấy, mẹ tôi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mặt Ngân Hòa:
“Cô còn chưa cưới xin gì mà đã nhòm ngó tài sản của con người ta. Cô tưởng mình là ai vậy?”
Căn phòng lặng như tờ. Gương mặt Ngân Hòa trắng bệch. Chưa đầy một tuần sau, anh trai tôi nhận được quyết định chính thức từ gia đình tôi:
“Tước quyền thừa kế. Xóa tên khỏi gia phả. Cắt liên lạc.”
Còn tôi? Tôi ký xong thủ tục hợp pháp hóa sở hữu căn hộ, bắt đầu lại cuộc sống một cách đường hoàng, ngẩng cao đầu. Họ đến với tôi bằng sự giả tạo, tham lam và mưu mô – nhưng tôi đáp lại bằng sự bình tĩnh, luật pháp và một cú “lật kèo” khiến họ ê chề cả đời. Muốn chiếm đoạt thứ không thuộc về mình, sớm muộn cũng trả giá.
Kẻ tính kế người khác, cuối cùng lại tự đào hố chôn mình. Cái kết cho kẻ tính kế nuốt trọn gia sản cuối cùng bị chính lòng tham của mình đạp văng ra khỏi cánh cửa nhà tôi. Còn tôi, sau cùng vẫn là người đứng vững. Không phải vì tôi giỏi hơn, mà vì tôi không bao giờ quỳ gối trước bất công.