Biết em dâu tương lai từng làm “b-é đ-ườ-ng”, tôi lặng th-inh không dám vạch trần, vì s-ợ quá khứ của mình cũng sẽ bị đào lên…

Biết em dâu tương lai từng làm “b-é đ-ườ-ng”, tôi lặng th-inh không dám vạch trần, vì s-ợ quá khứ của mình cũng sẽ bị đào lên…

Buổi tối hôm ấy, mâm cơm trong nhà như sáng rực lên bởi tiếng cười nói rộn ràng. Huyền, cô gái mà em trai anh – Tùng – dẫn về ra mắt, có vẻ khiến cả gia đình anh ngay lập tức xiêu lòng. Mẹ anh không giấu nổi ánh mắt ưng ý, còn bố thì lâu lắm rồi mới chịu rót thêm một chén rượu mời khách. Ngay cả vợ anh – một người vốn dè dặt – cũng khen Huyền dịu dàng, khéo cư xử. Chỉ có anh, từ đầu tới cuối, không thể nào nuốt trôi nổi bữa cơm.

Anh nhận ra Huyền ngay từ khoảnh khắc cô bước qua cánh cửa. Dù mái tóc đã đổi kiểu, ánh nhìn giờ đây hiền hòa và ánh son màu nhạt thay cho lớp phấn dày dạn năm xưa, nhưng anh không thể quên được gương mặt ấy. Những buổi đêm m-en s-ay, tiếng nhạc chát chúa, ánh đèn xanh đỏ, mùi kh-ói th-uốc và tiếng cười l-ả l-ơi như sống lại, b-óp ngh-ẹt từng sợi thần kinh trong đầu anh.

Huyền – cô từng là một “bé đường” có tiếng trong giới ăn chơi một thời anh trượt dài trong h-ư h-ỏng – giờ đang ngồi đối diện anh, gọi anh một tiếng “anh” đầy lễ độ, như thể họ chưa từng biết đến nhau.Nhưng cô nhận ra anh. Cái nhìn của Huyền dành cho anh rất nhanh – chỉ một chớp mắt – nhưng đủ để anh biết rằng: họ cùng nhớ.

Cả hai như bị tr-ói chung bởi một bí mật ng-uy h-iểm, một dây xích vô hình giữa những v-ỏ b-ọc đã đánh bóng.Những ngày sau đó, anh như sống trong hai thế giới. Một là người chồng, người cha mẫu mực, đi làm đúng giờ, về nhà ăn cơm, chơi với con, nói chuyện dịu dàng với vợ. Thế giới còn lại là cơn bão trong đầu, nơi hình ảnh Huyền – và quá khứ của cô, của chính anh – cứ âm thầm lởn vởn như bóng ma trong tấm gương nứt. Anh không thể nhìn em trai mình ngồi cười hạnh phúc mà không thấy gương mặt dại khờ của nó sẽ vỡ vụn một ngày nào đó. Nhưng anh cũng không dám mở miệng, bởi chỉ một lời thôi, mọi thứ anh đang có có thể sụp đổ: niềm tin của vợ, sự tự hào của bố mẹ, sự bình yên anh chật vật mới gây dựng sau bao năm lầm lỗi.Anh từng thử.

Một lần, trong một buổi cà phê với Tùng, anh lựa lời nói bóng gió:

“Con gái bây giờ nhiều khi khéo quá, khó mà biết ai thật lòng. Chú cứ tìm hiểu kỹ đã, đừng vội.”

Nhưng Tùng cười lớn, vỗ vai anh như một cậu học trò đang giành phần thắng:

“Em biết anh lo, nhưng em chắc chắn về Huyền lắm. Cô ấy từng trải, nhưng sống rất tình cảm. Mình ai mà chẳng có quá khứ, quan trọng là hiện tại.”

Anh chết lặng. Cái cách Tùng nói về sự “từng trải” của Huyền khiến anh thấy đau, như nghe chính em mình bước dần vào miệng hố mà vẫn tin đó là vườn hoa. Từ hôm đó, mỗi lần Huyền xuất hiện trong nhà, không khí trong phổi anh như bị bóp nghẹt. Dù Huyền luôn cư xử chừng mực, ánh mắt cô dành cho anh có gì đó nửa như thấu hiểu, nửa như thách thức:

“Anh không dám nói ra đâu, đúng không?”

Và anh im lặng, vừa xấu hổ, vừa giận dữ với chính mình.Anh từng định viết thư, ẩn danh. Rồi lại vò nát. Từng muốn kể với vợ, nhưng lại sợ cô không chỉ giận dữ vì Huyền, mà còn vì quá khứ của anh. Ai sẽ tin một người từng sống trong vũng bùn mà giờ đang đứng đây tự xưng là người bảo vệ đạo đức?

Anh bắt đầu mất ngủ. Đêm nào cũng trằn trọc. Có lúc muốn chạy đến nhà Tùng, lôi nó ra ngoài và hét lên tất cả, như một kẻ phát điên. Nhưng rồi anh lại nghĩ, nếu mọi thứ vỡ lở, Tùng sẽ hận anh, cả đời này cũng không tha thứ. Và biết đâu, chính sự thật ấy sẽ đẩy Tùng vào tuyệt vọng, vào con đường mà trước kia anh từng rơi vào?

Anh không có ai để chia sẻ. Bạn bè xưa giờ đã rã rời mỗi đứa một ngả. Người có thể hiểu anh nhất – vợ anh – lại chính là người anh sợ mất nhất. Có lúc anh nghĩ đến việc đi tìm Huyền, nói chuyện riêng, cầu xin cô rời khỏi cuộc đời em trai mình. Nhưng rồi anh lại sợ ánh mắt ấy – ánh mắt từng cám dỗ, từng ràng buộc – giờ sẽ biến thành dao nhọn nếu anh dám can thiệp.Cuối cùng, anh sống như một cái bóng, đi qua từng ngày với hai gánh nặng trên vai: quá khứ và tương lai.

Không ai biết sự im lặng ấy nặng nề ra sao. Và trong cái câm lặng ấy, anh hiểu: có những lựa chọn không trắng đen, chỉ toàn vết xám.

Một buổi chiều, anh đứng trước gương rất lâu, nhìn vào chính mình. Không phải người đàn ông của hiện tại, mà là cậu trai trẻ từng lạc lối năm nào – đang nhìn lại anh, chờ đợi một sự chuộc lỗi. Anh không biết mình sẽ làm gì ngày mai, nhưng hôm nay, anh biết: nếu tiếp tục im lặng, anh sẽ chết dần trong chính sự hèn nhát của mình.

Bên ngoài, trời bắt đầu mưa. Anh rút điện thoại ra, nhấn số Tùng, rồi do dự. Ngón tay anh run nhẹ, nhưng ánh mắt trong gương không còn trốn tránh.Anh chưa biết sẽ nói gì.Nhưng lần này, anh sẽ không im lặng nữa.