Bị mẹ chồng v/u o/an ng/oại t/ình với anh hàng xóm, người vợ im lặng không nổi loạn, chỉ lặng lẽ mang ra một thứ khiến cả nhà im bặt!
Bị mẹ chồng v/u o/an ng/oại t/ình với anh hàng xóm, người vợ im lặng không nổi loạn, chỉ lặng lẽ mang ra một thứ khiến cả nhà im bặt!
Dạo gần đây, Hương thường giật mình thức giấc giữa đêm. Những tiếng xầm xì, ánh nhìn soi mói và sự im lặng lạnh lẽo trong căn nhà không còn là chuyện mới, nhưng chưa bao giờ chúng khiến cô cảm thấy mệt mỏi như lúc này. Cô sống cùng chồng, con gái bốn tuổi và mẹ chồng – người phụ nữ luôn cho rằng cô không xứng đáng bước chân vào nhà này.
Ngay từ đầu, bà Thu – mẹ chồng – đã không ưa Hương. Bà bảo Hương khéo léo giả tạo, rằng cái cách cô cười nói, nhẫn nhịn chỉ là lớp vỏ bọc. Hương chưa từng cãi lại, vì cô tin, chỉ cần sống tử tế, một ngày nào đó bà sẽ hiểu. Nhưng cô đã sai. Niềm tin đó, giờ như con thuyền nhỏ bị sóng dữ cuốn trôi.
Mọi chuyện bắt đầu từ một chiều mưa. Hương đang phơi quần áo ngoài ban công thì bị trượt chân, may mà anh Duy – hàng xóm – kịp giữ lấy cô khỏi ngã. Một khoảnh khắc chớp nhoáng, tay chạm tay trong sự hoảng loạn, rồi cả hai lập tức tách ra. Nhưng bà Thu, tình cờ đứng ở cầu thang nhìn thấy, ánh mắt đầy hoài nghi và khinh bỉ. Bà không nói gì suốt hai ngày, chỉ quan sát, lặng lẽ rồi đột nhiên bỏ xuống quê vài hôm. Hương tưởng sóng đã qua. Nhưng không.
Chủ nhật tuần đó, cả nhà chồng bà kéo đến đông đủ. Bà Thu ngồi chính giữa bàn ăn như thể chủ trì một cuộc họp quan trọng. Hương vừa bế con gái lên phòng vừa ngỡ ngàng. Mùi cơm chưa kịp lan trong bếp, lời buộc tội đã vang khắp nhà:
– Tôi nói rồi, đàn bà không đứng đắn thì đừng mong qua mắt được tôi! Cả nhà coi đó, nó dan díu với hàng xóm. Tôi thấy tận mắt!
Không ai lên tiếng. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Hương – người đang đứng chết lặng ở cửa phòng, ôm chặt con gái trong lòng.
– Con không làm gì sai cả. Anh ấy chỉ đỡ con lúc con suýt ngã.
– Mồm miệng khéo thế mà lừa được ai? – Bà Thu hất mặt.
– Mày tưởng tao già rồi mù à?
Hương định nói gì đó, nhưng rồi cô quay sang con gái – bé An – và chợt nhớ ra: căn phòng này có gắn camera. Vì từng có lần bé ngủ mớ, cô đã gắn một chiếc camera nhỏ để theo dõi con ban đêm. Và đúng cái chiều hôm ấy, máy vẫn bật.
Cô lập tức mở điện thoại, tua lại đoạn ghi hình. Hình ảnh rõ nét hiện ra: Hương ngã người ra sau, tay vung lên chới với, Duy chạy tới giữ lấy cánh tay cô. Không hề có gì quá mức. Một khoảnh khắc cứu người rất đỗi bình thường.
Mọi người trong nhà im bặt. Bà Thu đứng dậy, mặt sượng sùng, nhưng vẫn cố nói cứng:
– Ờ thì… tôi nhìn nhầm. Nhưng ai biết trước được, phòng còn hơn chống, thôi thì cứ răn trước…
Không ai đáp lời bà. Không một ai.
Tối hôm đó, Hương ngồi ngoài ban công, co mình trong gió lạnh. Minh – chồng cô – mang áo khoác ra choàng lên vai vợ, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Anh im lặng, gương mặt chất chứa day dứt.
– Anh biết mẹ sai… nhưng mẹ già rồi. Anh không ngờ bà lại hành xử như vậy.
– Em chưa từng mong mẹ yêu quý em, nhưng vu oan em như vậy… em thật sự đau. – Giọng Hương trầm hẳn đi.
– Em muốn anh đưa mẹ về quê một thời gian.
Minh quay sang nhìn vợ.
– Em muốn mẹ rời khỏi đây?
– Em không muốn con mình sống trong một ngôi nhà mà sự căm ghét luôn rình rập. Không khí này không tốt cho bé An. Không tốt cho cả em… và anh.
Minh im lặng rất lâu.
– Em có chắc là mình không hối hận?
Hương nhìn anh, ánh mắt đẫm buồn.
– Em không biết… Có thể em sẽ thấy mình là người con dâu bất hiếu. Nhưng em cũng là một người mẹ, một người vợ. Nếu cứ nhẫn nhịn mãi, em sẽ đánh mất mình.
Sáng hôm sau, bà Thu lặng lẽ dọn đồ về quê. Không ai tiễn, chỉ có Hương đứng bên cửa, im lặng nhìn theo. Bà không nói một lời. Chỉ liếc vội Hương, ánh mắt không còn dữ dằn, nhưng cũng chẳng hề dịu dàng.
Căn nhà sau đó trở nên yên tĩnh. Bé An cười nhiều hơn, Hương ngủ ngon hơn. Nhưng mỗi đêm, khi nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, cô lại chộn rộn trong lòng. Quyết định ấy có đúng không? Liệu thời gian có đủ để hàn gắn những vết rạn đã quá sâu?
Có những điều không dễ dứt khoát, nhất là khi nó liên quan đến gia đình. Nhưng Hương biết, để giữ gìn hạnh phúc, đôi khi cần cả sự mạnh mẽ lẫn chấp nhận mang tiếng sai – nếu điều đó bảo vệ được bình yên cho những người mình yêu. Và cô vẫn đang học cách mạnh mẽ… từng chút một.