Bi Kịch Bắc Giang: Cô Giáo Mầm Non Bị Tình Cũ Sát Hại, Vì Chia Tay Kẻ Ghen Tuông Mù Quáng!

Bi Kịch Bắc Giang: Cô Giáo Mầm Non Bị Tình Cũ Sát Hại, Vì Chia Tay Kẻ Ghen Tuông Mù Quáng!

Rạng sáng một ngày cuối tháng 3, tổng đài 113 nhận được một cuộc gọi khẩn cấp khiến màn đêm yên ắng của thôn Đông, xã Quang Châu, Bắc Giang bị xé toạc. Đầu dây bên kia là giọng run rẩy, khản đặc vì kinh hoàng: “Có án mạng! Nhà cô giáo Ngọc… chết rồi… đầy máu…!”

Trung úy Trần Hưng – điều tra viên dày dạn kinh nghiệm – cùng tổ trọng án lập tức lên đường. Hiện trường là một căn nhà cấp bốn cũ kỹ nằm khuất trong con ngõ nhỏ. Thi thể chị Nguyễn Thị Ngọc – giáo viên mầm non 49 tuổi – nằm bất động bên giường, mắt mở trừng trừng, vẻ mặt hoảng sợ đến ám ảnh. Không ai trong đội điều tra tin đây là một vụ tự tử. Hung khí? Một con dao làm bếp dính máu. Dấu hiệu giằng co? Rõ ràng. Nhưng không có tài sản nào bị mất. Không trộm. Không cướp. Vậy thì là gì?

Từ đầu, Trần Hưng đã nhìn ra: vụ án này là một mê cung tâm lý. Và mọi đường đi đều dẫn về phía một người đàn ông.

Người phụ nữ quá cố – chị Ngọc – là một cô giáo mẫu mực, hiền lành, sống cùng hai con nhỏ. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, chị âm thầm gồng gánh nuôi con bằng tất cả nghị lực. Người dân trong xóm kể, chị có mối quan hệ tình cảm với ông Lê Văn Hùng – một kỹ sư xây dựng đã về hưu, cũng là người từng tan vỡ hôn nhân.

Họ là cặp đôi được kỳ vọng sẽ tìm thấy bình yên bên nhau. Nhưng mọi câu chuyện tình đẹp đều có thể trở thành bi kịch nếu lòng người đổi hướng.

Bà Lan – mẹ chị Ngọc – trong tiếng nấc kể lại: “Ngọc bảo nó muốn chia tay. Thằng Hùng càng ngày càng ghen tuông, kiểm soát, dọa dẫm. Nó sợ… mà tôi không ngăn được…”

Khi đội điều tra tiếp cận ông Hùng, ông ta tỏ ra bình tĩnh một cách kỳ lạ. Khai báo trơn tru: “Tôi ở nhà cả đêm. Không biết chuyện gì xảy ra…” Nhưng điều đó không thuyết phục được Trần Hưng. Một người đàn ông bình thường sẽ sốc khi nghe tin người yêu bị sát hại. Nhưng ông Hùng thì không – ông ta chỉ “bàng hoàng có tính toán”.

Điều tra hiện trường cho thấy cửa nhà bị khóa trái từ bên ngoài – một chi tiết không khớp. Một vết xước nhỏ trên mu bàn tay phải của ông Hùng cũng khiến Trần Hưng để tâm. “Va vào bàn khi sửa đồ”? Quá gọn gàng cho một vết thương kỳ quặc.

Kết quả pháp y: chị Ngọc tử vong vì mất máu cấp, với nhiều vết đâm chí mạng. Con dao – hung khí – để lại dấu vân tay mờ chưa xác định. Nhưng đặc biệt hơn, hàng xóm ông Nguyễn Văn Bình tiết lộ: “Khoảng 1 giờ sáng, tôi nghe cãi vã lớn, rồi đồ đạc đổ vỡ. Sau đó… thấy một người đàn ông đội mũ, dáng giống ông Hùng đi vội khỏi nhà cô Ngọc.”

Một lời khai đầy trọng lượng. Tuy không phải bằng chứng trực tiếp, nhưng từng chi tiết nhỏ đang xếp thành bức tranh.

Tổ điều tra cử người lặng lẽ theo dõi ông Hùng. Nhưng Trần Hưng hiểu: để ông ta tự thừa nhận mới là chìa khóa.

Phòng thẩm vấn chìm trong ánh đèn trắng lạnh lẽo. Trần Hưng đối diện ông Hùng – ánh mắt sắc lạnh, từng lời nói như dao gọt tâm lý: “Ông yêu cô ấy, đúng không? Nhưng ông không thể chấp nhận bị rời bỏ. Ghen tuông làm mù lý trí…”

Ông Hùng chối bỏ. Phủ nhận mọi thứ. Nhưng khi Trần Hưng đặt lên bàn tấm ảnh bàn tay bị xước, trích xuất từ báo cáo giám định – và nói nhẹ nhàng: “Vết xước này trùng với vết cào kháng cự của nạn nhân…” – sự bình tĩnh của ông Hùng bắt đầu rạn nứt.

Thêm cú đánh quyết định: “Hàng xóm nghe thấy cãi vã. Nhìn thấy một người giống ông rời đi. Con dao dính máu là loại trong bếp cô Ngọc. Cửa khóa từ bên ngoài – bằng ổ khóa của chính nạn nhân. Mọi dấu vết đều chỉ đến ông.”

Ông Hùng run rẩy. Mắt đỏ hoe. Một lát sau, ông ta thì thầm: “Tôi… tôi không định làm thế… Tôi chỉ muốn níu kéo…”

Lời thú tội vỡ òa như nước tràn đê.

Rạng sáng hôm đó, ông Hùng đến nhà chị Ngọc sau khi bị từ chối dứt khoát. Cánh cửa không khóa. Ông ta bước vào, lay gọi chị dậy để nói chuyện. Van xin. Năn nỉ. Nhưng chị Ngọc kiên quyết chia tay. “Chúng ta không hợp. Em đã suy nghĩ kỹ rồi…”

Những lời ấy như một lưỡi dao đâm vào lòng tự tôn mù quáng của ông ta. Trong cơn bấn loạn, ông ta nhìn thấy con dao làm bếp. Và rồi… mọi thứ trở thành tội ác.

Sau khi sát hại nạn nhân, ông Hùng hoảng loạn. Dựng hiện trường giả. Khóa cửa từ bên ngoài. Xáo trộn đồ đạc. Mang theo chìa khóa – hy vọng che mắt điều tra. Nhưng ông ta không lường trước được ánh mắt của người hàng xóm thức giấc, và… một vết xước nhỏ xíu.

Phiên tòa xét xử sơ thẩm diễn ra vào tháng 5/2018. Ông Hùng cúi gằm mặt, liên tục rơi nước mắt. Ông ta cố viện dẫn lý do: “Tôi yêu cô ấy. Tôi mất kiểm soát…” Nhưng Hội đồng xét xử chỉ nhìn thấy một kẻ máu lạnh cố che giấu hành vi giết người bằng thủ đoạn tinh vi.

Ông ta bị tuyên án tù chung thân. Cả hội trường lặng đi. Bà Lan – mẹ nạn nhân – ngất lịm khi nghe bản án. Dư luận đồng tình: “Một bản án thích đáng.”

Ông Hùng kháng cáo. Nhưng tại phiên phúc thẩm cuối năm 2018, tòa án cấp cao giữ nguyên án cũ. Không có sự khoan nhượng cho kẻ sát nhân mang mặt nạ tình yêu.

Vụ án khép lại. Nhưng nỗi đau còn đó. Hai đứa trẻ mất mẹ. Một người mẹ già mất con. Và một gã đàn ông – từng là kỹ sư, từng được yêu thương – giờ đây lặng thinh trong bốn bức tường trại giam, sống cùng bóng ma tội lỗi.

Trần Hưng nhìn hồ sơ kết thúc, lòng nặng trĩu. Một vụ án khép lại, nhưng câu hỏi vẫn luôn mở: Tại sao con người có thể tàn độc đến vậy chỉ vì không chấp nhận… bị bỏ rơi?