BỊ CHỒNG COI R/Ẻ, SỈ NH/ỤC “TÔI BIẾU 100 TRIỆU CHO THẰNG NÀO NGỦ VỚI VỢ TÔI”, TÔI LẠNH LÒNG VỚI NGƯỜI ĐÀN ÔNG MÀ MÌNH C/Ã/I CHA C/Ã/I MẸ ĐỂ CƯỚI!

BỊ CHỒNG COI R/Ẻ, SỈ NH/ỤC “TÔI BIẾU 100 TRIỆU CHO THẰNG NÀO NGỦ VỚI VỢ TÔI”, TÔI LẠNH LÒNG VỚI NGƯỜI ĐÀN ÔNG MÀ MÌNH C/Ã/I CHA C/Ã/I MẸ ĐỂ CƯỚI!

Tôi tên là Hảo, 32 tuổi, nhân viên kế toán một công ty sản xuất. Bề ngoài, tôi là người phụ nữ “may mắn”: có chồng làm quản lý chuỗi nội thất, nhà có xe, có con gái xinh như thiên thần. Nhưng sau lớp vỏ hạnh phúc ấy là bảy năm hôn nhân mục ruỗng mà tôi cắn răng chịu đựng chỉ vì một lý do: “Vì con”.

Cho đến cái đêm định mệnh ấy—một đêm cuối tuần không trăng, không gió, chỉ có lời chồng tôi như nhát dao lạnh rạch vào tim.

“Cô mà ngoại tình á? Thằng nào ngủ với cô, tôi biếu nó 100 triệu luôn! Thật đấy.”

Tôi chết lặng. Không phải vì số tiền. Mà vì cái cách anh ta nhìn tôi: khinh khỉnh, ngạo nghễ, như thể tôi chỉ còn là một mảnh giẻ rách.

Câu nói đó đã chôn vùi những năm tháng tôi nhẫn nhịn. Và cũng là lúc tôi quyết định sẽ không còn là “cái bóng” trong cuộc đời người khác nữa.

Tôi thay đổi. Tôi học yoga, tôi trang điểm nhẹ, tôi kết nối lại với thế giới ngoài kia. Và rồi tôi gặp Tuấn — bạn cũ thời đại học. Anh khác hoàn toàn Duy: điềm tĩnh, tôn trọng, và đặc biệt… không xem phụ nữ là món đồ.

Tôi không ngoại tình. Nhưng tôi để Duy thấy tôi có thể được ngưỡng mộ, được trân trọng. Và chính lúc ấy, anh ta bắt đầu hoang mang.

Nhưng đời không đơn giản vậy.

Một buổi tối, tôi phát hiện ra Duy đã chuyển tiền cho một cô gái tên Ngọc suốt nhiều tháng, dưới những cái cớ mơ hồ: “trả góp điện thoại”, “giúp đỡ”. Tôi tra cứu, lần ra số tài khoản, mạng xã hội, rồi choáng váng khi thấy ảnh hai người trong những khung cảnh mờ ám.

Anh ta — kẻ từng thách vợ đi ngủ với người khác để lấy 100 triệu — lại đang bí mật ngoại tình.

Tôi không la hét, không khóc. Tôi chỉ in toàn bộ bằng chứng, đặt lên bàn làm việc của anh cùng một tờ giấy ghi vỏn vẹn:

“100 triệu cho thằng nào dám ngủ với tôi. Anh có định gửi cho Ngọc không? Hay miễn phí là đủ?”

Sáng hôm sau, Duy chết sững. Nhưng cú sốc không dừng ở đó.

Tôi điều tra sâu hơn và phát hiện Ngọc Hân—cô gái ấy—không hề đơn giản. Cô ta từng dính cáo buộc dựng chuyện mang thai để lừa tiền. Không khởi tố vì thiếu chứng cứ, nhưng hồ sơ vẫn còn. Tôi lặng lẽ gửi đơn tố cáo kèm bằng chứng.

Vài hôm sau, tôi nhận tin nhắn nặc danh:

“Nếu chị biết Duy và Hân thật sự là ai, chị sẽ không dám động vào.”

Rồi chuỗi sự kiện dồn dập xảy ra: tôi bị dọa dẫm, nhà có người lạ theo dõi. Nhưng tôi không lùi. Tôi đã trỗi dậy, tôi không thể quay đầu.

Và rồi… Ngọc Hân bị tai nạn sau khi trình diện công an. Tin tức như bóp nghẹt tôi. Không chỉ vì cô ta là chìa khóa, mà còn vì tôi biết, tôi đang chạm tới một đường dây ngầm mà kẻ đứng sau không phải ai khác: Lãnh — sếp cũ của Duy, kẻ từng thao túng cả công ty.

Ngọc Hân tỉnh lại, và trong giây phút cuối cùng tỉnh táo, cô viết:

“Ông ấy biết mẹ chị.”

Tôi rùng mình. Tôi đối chất mẹ, và mẹ thú nhận: năm xưa từng từ chối Lãnh. Từ đó, ông ta để mắt đến tôi—con gái của “người đàn bà từng từ chối ông ta”. Và tôi? Tôi bị biến thành công cụ để ông ta thao túng, thử thách, trả thù quá khứ.

Tôi từng tưởng cuộc hôn nhân của mình là thất bại cá nhân, nhưng hóa ra đó là cả một trò chơi quyền lực.

Tôi không khóc. Tôi không yếu đuối. Tôi trở thành nhân chứng, là người vạch mặt kẻ đứng sau. Ngày phiên tòa diễn ra, tôi đứng thẳng lưng giữa bốn phía là những con người từng ở hai đầu chiến tuyến: mẹ ruột, mẹ chồng, chồng cũ và nhân tình cũ.

Tôi tuyên thệ, đưa bằng chứng. Ngọc Hân cũng ra làm chứng.

Ông Lãnh bị kết án 12 năm tù vì lừa đảo, thao túng doanh nghiệp và đe dọa nhân chứng. Hân lĩnh án treo, hợp tác điều tra.

Tôi không thắng vì thông minh. Tôi thắng vì tôi không im.

Ba tháng sau, tôi đưa con gái đi học mỗi sáng, sống một cuộc đời không còn tiếng chửi rủa, không còn ánh mắt khinh thường. Duy giờ là người đàn ông biết cúi đầu. Còn tôi, tôi không cần ai chứng nhận giá trị của mình nữa.

Tôi từng là người bị xem thường. Giờ tôi là người được nhắc tên trong những bản án công lý.

Và tôi biết, nếu một ngày con gái tôi hỏi:

“Mẹ ơi, sống tử tế có bị thiệt không?”

Tôi sẽ mỉm cười:
“Có thể con sẽ đau. Nhưng đến cuối cùng, người tử tế sẽ không bao giờ thua.”