Bà lão U70 chỉ bán 100 bát mì mỗi ngày và sự thật r/ùng m/ình phía bát thứ 101…

Bà lão U70 chỉ bán 100 bát mì mỗi ngày và sự thật r/ùng m/ình phía bát thứ 101… Nhiều người tin rằng bát mì bà lão nấu có thể chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ, thậm chí mang lại vận may. Nhưng không ai dám ăn bát thứ hai. Cũng chẳng ai thấy quán đó mở quá trưa. Và tuyệt đối không ai dám bước vào gian bếp sau quán…

Trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi thị trấn Lạc Dương, tỉnh Lâm Đồng, có một quán mì nằm im lìm dưới gốc cây đa cổ thụ, tán lá rậm rạp như chiếc ô khổng lồ che khuất cả mặt trời buổi sáng. Quán không có biển hiệu, chỉ có một tấm bảng gỗ cũ kỹ viết bằng mực nho đã nhòe: “Mì Bà Bảy – Mỗi ngày chỉ 100 bát”.
Bà Bảy – một người phụ nữ ngoài 70 tuổi, tóc bạc trắng, dáng người nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn. Gương mặt bà hiền từ nhưng đôi mắt sâu thẳm, lúc nào cũng như đang giấu điều gì đó. Bà sống một mình sau quán, không ai rõ bà từ đâu tới, chỉ biết quán mì này đã có mặt ở đây hơn hai chục năm.
Điều kỳ lạ là mỗi sáng, từ 5 giờ, người ta đã xếp hàng dài trước quán. Người ở xa có khi đi xe máy hàng chục cây số chỉ để ăn một bát mì. Dù không có thịt thà gì cầu kỳ, mì của bà Bảy lại có vị ngọt thanh lạ lùng, nước dùng trong veo nhưng đậm đà đến mức ám ảnh. Cọng mì thì mềm dai, mùi thơm lan tỏa ra cả con đường.
Một bát mì có giá 25.000 đồng – rẻ hơn nhiều so với các quán khác trong vùng. Nhưng quy định của quán là “mỗi người một bát, ăn tại chỗ, không mang đi”. Người nào xin thêm hay tìm cách lén lút lấy bát thứ hai đều bị bà Bảy từ chối thẳng thừng, ánh mắt lúc đó sắc như dao.
Câu chuyện bắt đầu khi Minh, một phóng viên trẻ từ Sài Gòn, quyết định thực hiện một phóng sự về những quán ăn kỳ lạ khắp Việt Nam. Nghe lời đồn về quán mì “bí ẩn” ở Lạc Dương, Minh lập tức lên đường. Cậu vốn không tin vào chuyện mê tín dị đoan, càng nghe đồn đại thì càng muốn chứng minh đó chỉ là sự trùng hợp.
Minh đến quán lúc 4h30 sáng. Trời còn mờ sương, nhưng hàng chục người đã xếp hàng. Một số mang vẻ mặt như hành hương – họ không nói chuyện, không cười, chỉ lặng lẽ đợi.
Tới lượt mình, Minh bước vào ngồi. Gian quán chỉ có tám chiếc bàn gỗ cũ kỹ, sàn lát gạch bông, vách tường phủ đầy khói ám. Từ phía bếp, bà Bảy bưng ra từng tô mì nóng hổi. Không ai thấy bà nấu, chỉ thấy bà bê ra. Khi Minh cầm đũa, cảm giác đầu tiên là hương thơm làm tê cả sống mũi. Vị ngọt của nước dùng không giống nước xương heo, mà như có gì đó… Minh khựng lại khi vừa đưa thìa nước đầu tiên lên miệng.
Nước dùng ngọt thanh, hậu vị âm ấm lan dần xuống cổ họng như một luồng khí nhẹ, khiến toàn thân thư giãn kỳ lạ. Cọng mì mềm nhưng có độ đàn hồi như… đang ăn thứ gì đó còn sống. Một cảm giác lạ thường len vào gốc lưỡi khiến anh bối rối – nó không giống bất kỳ loại nước dùng nào anh từng ăn, không xương heo, không rau củ, cũng không phải gia vị nhân tạo. Minh đặt bút ghi chép xuống. Trong đầu, linh cảm báo động. Anh nhìn quanh. Không ai trò chuyện. Tất cả đều ăn trong im lặng như đang làm một nghi thức.

Khi Minh ăn hết bát, định đứng lên xin thêm – vì tò mò – thì bà Bảy xuất hiện sau lưng từ lúc nào, giọng nhẹ như sương:

“Cậu là người thứ 100 hôm nay. Không còn bát nữa đâu.”

Minh bật cười:

“Cháu chỉ muốn vào xem bếp một chút thôi. Biết đâu có thêm tư liệu.”

Gương mặt bà Bảy không thay đổi, nhưng mắt bà long lên:

“Tôi khuyên cậu… đừng bước qua cánh cửa sau.”

Tò mò giết chết con mèo – Minh biết chứ. Nhưng anh là phóng viên, và hơn hết, anh là người trẻ, cứng đầu và đầy niềm tin rằng chẳng có gì là không thể lý giải được.

Nửa đêm, anh lén quay lại quán mì. Cửa ngoài khóa, nhưng gian sau – nơi mọi người bảo là không ai được vào – lại khép hờ.

Anh lẻn vào, bật đèn pin điện thoại. Gian bếp hiện ra – gọn gàng đến vô hồn. Không có chảo, không có bếp ga, không có bếp củi.

Chỉ có một nồi nước to bằng chiếc thau, đặt giữa nền đất âm ẩm. Nồi nước sôi âm ỉ, bốc khói nhẹ. Và bên cạnh nó… là một chiếc giá treo lủng lẳng những dải gì đó mảnh dài như sợi mì, nhưng màu hơi tái, mạch máu li ti chạy dọc…

Minh tiến lại gần, đưa tay chạm vào thì chợt… một tiếng rên khe khẽ vang lên từ dưới nắp nồi.

Anh giật mình lùi lại, ánh đèn pin lia qua chiếc kệ gỗ bên góc. Trên đó là một cuốn sổ cũ, da bìa đã bong tróc. Anh mở ra.

Trong cuốn sổ, mỗi trang ghi một cái tên, một ngày, và dòng chữ: “Được ăn bát mì thứ 100”.

Vấn đề là – dưới mỗi tên đều có một ký hiệu giống nhau: ᚱ – biểu tượng cổ xưa của Bắc Âu, thường xuất hiện trong nghi thức hiến tế.

Bất giác, Minh lật về trang đầu tiên.

Tên: Nguyễn Bá Hùng – 2003
Ghi chú: Phổi tổn thương nhẹ. Sau ăn – mất tích.
Tên: Trần Thị Vân – 2007
Ghi chú: Tai biến. Sau ăn – lành bệnh. 3 ngày sau – chết bất thường.

Trang kế tiếp:
Tên: Trần Minh Khang – 2023
Ghi chú: Phóng viên. Tò mò. Phù hợp cho nghi lễ mở khóa.”

Minh sững sờ. Tên của mình – ngày hôm nay – đã nằm trong sổ từ trước khi anh đến.

Một tiếng cười khô khốc vang lên sau lưng. Minh quay lại, bà Bảy đứng đó, mái tóc bạc xõa xuống vai, tay cầm chiếc nắp nồi.

Bà không còn vẻ hiền từ.

“Cậu nghĩ mì đó nấu bằng gì? Bằng xương gà sao? Mỗi bát mì là một phần của 99 linh hồn từng ăn trước, mỗi ngày, tôi làm đầy lại.”

“Vì sao chỉ 100? Vì con số tròn trịa, con số của kết giới. Mỗi ngày, phải đủ 100 người ăn, để chúng không thức dậy.”

Bà tiến đến gần. Nồi nước sôi sùng sục, tiếng rên khe khẽ thành tiếng thì thầm: “Lại đây… lại đây…”

Minh lùi lại, nhưng phía sau cánh cửa bếp đã khóa.

Minh nghĩ nhanh. Bà Bảy không cho ai ăn bát thứ 2. Vì sao? Vì điều gì xảy ra nếu có người thứ 101?

Anh rút từ ba lô một bát nhựa, múc vội nước trong nồi, húp ực.

Bà Bảy hét lên:

“Không!!! Cậu không được!!! Nếu vượt quá số lượng, chúng sẽ biết! Chúng sẽ nhận ra là nghi thức đã… sai lệch!!”

Căn phòng rung lên. Những sợi “mì” trên giá treo quằn quại. Nắp nồi bật tung. Hơi nước xám ngắt trào ra, tạo thành những khuôn mặt méo mó gào thét.

Bà Bảy ngã xuống, toàn thân co giật. Mắt bà trợn trắng.

Sáng hôm sau, người dân Lạc Dương thấy quán mì không mở. Không còn hàng dài, không còn mùi thơm, không còn bảng gỗ.

Cảnh sát được gọi đến. Họ chỉ tìm thấy trong quán một nồi nước cạn khô, và một người phụ nữ lớn tuổi đã chết vì trụy tim.

Không ai thấy Minh.

Nhưng một tuần sau, một quán mì khác mở tại một con hẻm ở Đà Lạt. Không có biển hiệu. Chỉ có một tấm bảng nhỏ:

“Mì Trăm Linh – Mỗi ngày chỉ bán 100 bát”