Phú Bà Sau Khi “Â//N Á//I” Với Ba Nhân Tình Bị S.Á.T Hại Dã Man – Công An Điều Tra Đau Đầu Vì Có Quá Nhiều Nghi Phạm…

Một mùi tử khí lạnh lẽo như ám ảnh dắt lối các điều tra viên tới cánh cửa phòng ngủ sang trọng nơi Lan Anh – nữ chủ nhân xinh đẹp, thành đạt, bất ngờ trở thành xác chết tím tái với vết siết cổ đỏ bầm. Hiện trường rối loạn như một vụ cướp: tủ áo quần bị lục tung, mỹ phẩm vung vãi, đồ hiệu Chanel, Prada nằm la liệt trên sàn, nhưng kỳ lạ thay, tất cả tiền bạc, trang sức, đồng hồ kim cương… đều còn nguyên. Không dấu hiệu trộm cắp, chỉ có một vở kịch vụng về để đánh lạc hướng.

Vụ án mạng buổi sáng tháng 11 năm 2024 tại thành phố cảng sầm uất này đã biến Lan Anh – hình mẫu phụ nữ thành đạt, chủ chuỗi cửa hàng thời trang nổi tiếng, thành tâm điểm của một cuộc truy lùng không lối thoát. Đời cô – bao hào nhoáng, phóng khoáng, lại là bức màn che phủ một mê cung quan hệ phức tạp như mạng nhện, nơi mỗi nút thắt đều có thể nổ ra bi kịch. Ngày cô chết, mọi giả thuyết đều hợp lý: chồng bị phản bội, người tình đại gia nổi máu kiểm soát, hay con nợ trẻ tuổi túng quẫn. Ba mẫu ADN nam giới tại hiện trường – một dưới móng tay, một trên vết siết cổ, một trên bao cao su trong thùng rác – lập tức đẩy ba kẻ đó vào tâm điểm vòng vây pháp lý.

Anh Tuấn – chồng Lan Anh – gầy guộc, đôi mắt quầng sâu, cay đắng kể về cuộc hôn nhân đã nguội lạnh từ lâu, chuyện vợ lăng nhăng công khai, những trận cãi vã vì “tôi không chịu nổi khi nhìn vợ mình đi với người khác”. Sơn đại gia, người tình nổi tiếng với những món quà đắt tiền, thừa quyền lực để “không chấp nhận bị cắm sừng”, từng đập phá cửa hàng Lan Anh và buông lời đe dọa rùng rợn: “Cô còn lăng nhăng, tôi không để cho yên đâu.” Khải trẻ – con nợ bất lực, ánh mắt vỡ vụn, nợ ngập đầu, bị đe dọa xã hội đen, hoang mang kể lại những ngày cuối cùng ngập trong sợ hãi vì bị Lan Anh siết nợ.

Ba động cơ – ghen tuông, thù hận, tuyệt vọng – tất cả đều dẫn thẳng tới một kẻ sát nhân tưởng như đã cầm chắc trong tay cảnh sát. Và rồi, mọi hy vọng, mọi trực giác của các điều tra viên dồn hết vào kết quả giám định ADN. Cả phòng chỉ còn nghe tiếng tích tắc lạnh lùng của đồng hồ chờ đợi. Đến khi kết quả trả về, nó như một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt tất cả: CẢ BA MẪU ADN ĐỀU KHÔNG TRÙNG KHỚP! Chồng, người tình đại gia, con nợ – tất cả đều bị loại khỏi vòng nghi vấn bằng sự lạnh lùng tuyệt đối của khoa học. Mê cung mở ra, mọi con đường đều dẫn về ngõ cụt. Kẻ thủ ác – nếu không phải ba người đó – thì là ai? Một bóng ma vô hình thật sự? Hay là một cú lừa thế kỷ?

Ban chuyên án lao vào cuộc truy tìm tuyệt vọng, kiệt quệ cả về niềm tin lẫn sức lực. Đầu mối ADN – bằng chứng “không biết nói dối” – trở thành tấm bản đồ duy nhất giữa biển giả thuyết. Cảnh sát buộc phải khoanh vùng xét nghiệm trên diện rộng: từ hàng trăm người qua lại khu phố, những người thợ, shipper, hàng xóm từng xuất hiện quanh nhà nạn nhân. Mỗi mẫu tóc, vết da, vết máu, mỗi dấu vết nhỏ xíu đều được gửi vào phòng giám định, tuần này qua tuần khác, như mò kim đáy bể.

Hàng trăm cái tên được loại khỏi danh sách nghi vấn – mỗi lần là một thất vọng, mỗi lần lại tuyệt vọng hơn. Khi kiên nhẫn sắp cạn, một tia sáng bất ngờ bừng lên từ phòng giám định. Một mẫu ADN dưới móng tay nạn nhân cuối cùng đã trùng khớp – không phải chồng, không phải người tình, không phải con nợ – mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ: Nguyễn Văn Hùng, 38 tuổi, một thợ xây, gương mặt lam lũ, từng lảng vảng gần nhà Lan Anh vào ngày định mệnh, chỉ được ghi chú trong hồ sơ vì một nhân chứng nhìn thấy bóng hắn thoáng qua con hẻm nhỏ.

Cảnh sát ập vào, Hùng bị bắt khi đang chuẩn bị rời thành phố. Trước những bằng chứng ADN không thể chối cãi, hắn dần sụp đổ, run rẩy thú nhận tất cả trong phòng thẩm vấn ảm đạm. Hùng kể: ngày hôm đó, hắn quan sát căn nhà lớn của Lan Anh, ngỡ rằng dễ kiếm chác khi chủ nhà đi vắng. Hắn lẻn vào bằng cửa sau, nhưng Lan Anh bất ngờ trở về. Cuộc vật lộn bùng phát dữ dội – chị chống trả quyết liệt, cào cấu vào tay hắn. Trong cơn hoảng loạn, hắn bịt miệng, siết cổ chị đến chết, rồi cưỡng bức xác chết với bản năng thú vật trỗi dậy, tạo nên tội ác ghê rợn hơn bất cứ giả thuyết nào của cảnh sát.

Không dừng lại, Hùng lục lọi, kéo đổ tủ áo, cố tình tạo hiện trường giả, biến một vụ giết người thành vụ cướp. Nhưng tất cả chỉ là một màn kịch tồi – bởi tài sản không mất, bởi mọi manh mối đều để lại dấu vết sinh học. Mẫu ADN dưới móng tay nạn nhân tố cáo hắn là kẻ giết người; hai mẫu còn lại – trên vết siết cổ và bao cao su – chỉ là tàn dư của những cuộc vui tình ái trước đó, càng làm nhiễu loạn điều tra, càng khiến bức màn vụ án thêm dày đặc.

Phiên tòa xét xử Nguyễn Văn Hùng chật kín người, những người thân của Lan Anh ngồi khóc nghẹn, cả thành phố dõi theo phán quyết. Hùng lạnh lẽo nghe lại từng chi tiết tội ác của mình, tiếng phán quyết vang lên như nhát chém định mệnh: tử hình. Công lý đến muộn nhưng không bỏ sót. Cái giá phải trả cho tội ác là sự trừng phạt tột cùng – không chỉ với Hùng, mà còn là bài học rợn người về sự nguy hiểm luôn rình rập ngoài ranh giới đời sống phù hoa tưởng như an toàn.

Vụ án kết thúc, ma trận tan rã, nhưng dư âm ám ảnh còn mãi: sự thật đôi khi chẳng giống như những gì ta dễ tin, không phải lúc nào kẻ tình nghi sáng giá cũng là thủ phạm. Ma trận lớn nhất nằm trong chính trực giác con người – và chỉ có sự kiên trì cùng bằng chứng khoa học mới có thể kéo bóng ma tội ác ra ngoài ánh sáng.

Bạn đã từng tin vào trực giác của mình – hay tin vào những gì không thể chối cãi?