Lấy chồng chưa lâu, tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật h/ãm của cả nhà chồng, quyết định không nhẫn nhịn nữa, tôi lên kế hoạch trả thù ê chề nhất dành cho họ!
Lấy chồng chưa lâu, tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật h/ãm của cả nhà chồng, quyết định không nhẫn nhịn nữa, tôi lên kế hoạch trả thù ê chề nhất dành cho họ!
Đêm 30 Tết, khi tôi vừa bày xong mâm cơm tất niên, thì cánh cửa bật mở – em chồng cùng chồng cô ta bước vào, ăn mặc bảnh bao như khách quý. Tôi hỏi mẹ chồng sao họ không ăn Tết ở nhà mình, bà chỉ buông một câu nhạt thếch: “Ăn Tết ở đâu chẳng như nhau.”
Tôi không nói thêm lời nào, chỉ cười nhạt. Năm sau, tôi dắt chồng ra ngoài ăn tối, ăn uống no nê rồi mới mò về. Cả nhà họ trố mắt nhìn khi tôi thong thả bước vào và nói: “Bọn con ăn rồi.”
Mẹ chồng gọi tôi vào bếp, tôi ngó qua thì thấy hai cha con nhà chồng vẫn ngồi yên như tượng đá. Cắn răng, tôi đứng dậy đi vào bếp. Được một lúc thì bà bảo tôi chạy ra ngoài mua thêm gia vị. Cả ngày, tôi là người duy nhất cắm mặt trong bếp, còn họ lục tục ra bàn ăn sát giờ. Vừa ăn vừa khen: “Chị dâu nấu ăn ngon như nhà hàng 5 sao!” – “Năm sau lại về đây ăn nhé!” – họ nói, như thể tôi là đầu bếp riêng.
Tôi liếc nhìn chồng đang ăn ngon lành, liền giẫm lên chân anh ta. Anh nhăn nhó, rơi cả đũa, nhìn tôi đầy oan ức. Thật nực cười! Tôi không phải đầu bếp không công của nhà anh!
Sau bữa ăn, bố chồng dúi vào tay tôi phong bao lì xì 500.000, miệng nói:
“Con dâu vất vả rồi.”
Tôi mỉm cười. Nhưng rồi tôi lặng người khi thấy mẹ chồng lén đưa bao lì xì dày cộp cho chồng, em chồng và cô con gái yêu. Đêm đó, về đến phòng, tôi lật phong bao của chồng – 5 triệu tiền mới tinh. Tôi lấy luôn.
“Của anh là của em mà,” chồng tôi thờ ơ nói, không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Mùng Hai Tết, tôi mang tất cả quà cáp về nhà mẹ đẻ – nhân sâm, rượu quý, nhung hươu – toàn hàng đắt đỏ mà tôi mua bằng chính tiền của mình. Mẹ chồng nhìn theo, há hốc mồm. Bố chồng thì nuốt nước bọt khi thấy hộp rượu thượng hạng. Chưa hết, mẹ chồng và em chồng liên tục đến spa nơi tôi làm đẹp, dùng ké thẻ tôi, tiêu sạch tiền như nước. Quá giận, tôi liền dùng thẻ tín dụng của chồng, mua bộ mỹ phẩm đắt đỏ nhất thị trường giá chục triệu Mẹ chồng lại mặt dày xin tôi đi nạp thêm tiền spa cho… cả nhà cùng đi.
Tôi chỉ cười. Nhưng một tháng sau, spa gọi báo – mẹ chồng quay lại, không đủ tiền trả. Tôi nhờ bạn là chủ spa cứ phục vụ “chu đáo” rồi cho một bài học. Lát sau, mẹ chồng xách váy bỏ chạy, mặt cắt không còn giọt máu. Chuyện đến tai bố chồng, ông nổi trận lôi đình.
“Cái mặt già đó đáng giá bao nhiêu mà cũng đòi đi spa cao cấp?” – ông quát.
Tôi ôm bụng cười. Mẹ chồng chỉ biết chui rúc về nhà, mặt sưng như bánh bao chiều. Em chồng chưa chừa, lại hỏi tôi đã nạp thêm tiền chưa để cô ta đi tiếp. Tôi từ chối. Ngay tối đó, bộ mỹ phẩm hàng hiệu mới mua của tôi biến mất. Tôi hỏi thì mẹ chồng tỉnh bơ:
“Cùng một nhà, con cũng nên tặng mẹ một bộ chứ.”
Tôi bảo:
“Vậy mẹ nên mua lại cho con. Không thì… trả.”
Mẹ chồng giở chiêu:
“Hùng à, vợ con ép mẹ mua mỹ phẩm, không mua là dọa giết mẹ đó!”
Chồng tôi nhìn bà rồi… lặng lẽ chạy trốn. Bà ta còn quay sang bảo:
Hay con cũng mua cho mẹ một bộ đi con trai à~”
Tôi bật cười:
“Mẹ thích đồ xịn vậy sao không tự xài tiền của mình?”
Mẹ chồng từng lấy lý do “muốn chăm sóc tôi như con gái” để ép tôi sống chung. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là cái cớ để bóc lột con dâu. Tôi từng lái xe chở bà đi bệnh viện, bà vừa chê xe rẻ, vừa bóng gió tôi là đứa con dâu “không ra gì”. Khi đến gần viện, bà ta còn đe dọa:
“Cô mà cãi lời tôi, đừng mong gặp con trai nữa!”
Tôi dừng xe, lôi bà ta xuống giữa đường, quay xe bỏ đi, để lại một bà già run rẩy vẫy tay trong vô vọng. Về đến nhà, mẹ chồng ngồi khóc kể khổ, còn tôi thì bật đoạn ghi âm.
“Tôi không xem bà là người nhà, nhà bà có lắp camera đâu chứ?” – tôi khoanh tay, nhìn bà không chút cảm xúc.
Cuối cùng, tôi và chồng quyết định mua nhà riêng. Anh ta chuyển khoản tiền cọc, hôn lên trán tôi và bảo:
“Sang năm, mình bắt đầu có con nhé.”
Nhưng khi anh ta bảo đừng về nhà mẹ đẻ mùng Hai nữa cho đỡ tốn tiền, tôi nhìn chằm chằm.
“Tôi cũng là con gái nhà người ta,” tôi nói, giọng lạnh như băng.
Tôi hỏi: “Mẹ anh có nhớ đã dùng bao nhiêu mỹ phẩm, bao nhiêu thứ tôi mua chưa? Hay là bà ấy đã âm thầm đưa tiền của em gái anh cho anh rồi?”
Chồng tôi cúi đầu, im lặng. Tôi nói tiếp:
“Tôi làm dâu nhà anh hơn một năm, họ chưa từng làm gì tử tế. Năm ngoái tôi bước vào bếp thì mẹ anh biến mất, em gái anh thì chỉ ngồi ăn. Giờ anh muốn tôi tiếp tục ‘phục vụ’ chỉ vì thiếu 1 tỷ rưỡi đặt cọc nhà à?”
Tôi đá anh ta một cú, đuổi thẳng ra khỏi phòng làm việc. Đêm đó, anh nhắn tin xin lỗi, gửi hình căn hộ đang mở bán, tính toán từng đồng tiền đặt cọc thiếu đúng 1 tỷ rưỡi. Tôi cười lạnh. Muốn mua nhà riêng nhưng lại ép vợ làm giúp việc thêm một mùa Tết nữa cơ à? Tôi lặng lẽ lên kế hoạch rời đi. Tôi không phải con dâu hiền hậu mà họ có thể lợi dụng mãi. Tôi là Ánh, người phụ nữ biết giá trị của chính mình – và từ hôm nay, tôi không sống để phục vụ họ nữa!
Từ sau cú đá đuổi Hùng ra khỏi phòng, tôi im lặng. Không cãi vã. Không khóc lóc. Tôi chỉ… âm thầm chuẩn bị. Trong hai tuần kế tiếp, tôi vẫn cười nói nhẹ nhàng, vẫn nấu nướng vài món đơn giản, vẫn dắt mẹ chồng đi siêu thị như chưa có chuyện gì xảy ra. Họ tưởng tôi yếu thế. Họ không biết, tôi đang lên một ván cờ.
Tối 25 Tết, tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng nhà mới đang trong quá trình đặt cọc. Tôi mời bố mẹ ruột, vài người bạn thân… và cả gia đình nhà chồng. Mẹ chồng hí hửng diện váy mới, em chồng son môi đỏ chót, Hùng thì đứng ngoài cửa chờ tôi dắt vào. Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ cho đến khi tôi mỉm cười đứng lên nâng ly:
“Tôi xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến hôm nay. Và đặc biệt… cảm ơn gia đình họ đã giúp tôi nhận ra giá trị bản thân mình.”
Cả bàn tiệc khựng lại. Tôi rút điện thoại, chiếu lên màn hình TV một bản hợp đồng chuyển nhượng căn hộ – nhưng người đứng tên không phải tôi, cũng không phải Hùng… mà là một công ty đầu tư mà tôi thành lập từ 6 tháng trước. Tôi quay sang Hùng:
“Anh tưởng anh khôn lắm khi ép tôi phục vụ thêm một cái Tết rồi mới chuyển tên sổ hồng? Xin lỗi, căn nhà anh ‘góp’ chỉ là cái mồi câu tôi bày ra.”
Mẹ chồng há hốc mồm. Em chồng sặc nước. Chưa kịp phản ứng, tôi đưa tiếp một tập giấy A4 cho tất cả mọi người trong bữa tiệc cùng xem, đó chính là bảng thống kê mọi chi phí tôi từng bỏ ra cho nhà chồng suốt một năm qua: tiền mỹ phẩm, spa, tiền quà tết, tiền ăn uống, tiền điện nước, cả tiền vé máy bay đưa mẹ chồng đi du lịch đợt Quốc khánh. Tôi lẳng lặng nhìn sắc mặt họ thay đổi như con tắc kè:
“Tổng chi hơn 2 tỷ. Nhưng tôi không đòi lại. Tôi chỉ muốn… các người nhớ: Tôi không phải vật hy sinh cho cái danh con dâu nhà họ.”
Không khí bàn tiệc lạnh như băng. Nhưng tôi chưa dừng lại ở đó. Tôi tiếp tục nhấn nút trên remote — clip mẹ chồng nói xấu tôi với hàng xóm, bảo tôi là: “con nhỏ tiêu xài hoang phí, dụ dỗ con trai bà, chỉ giỏi chém tiền đàn ông” hiện rõ trên màn hình. Ghi âm cắt từ chính camera cửa nhà. Bà lắp camera theo dõi tôi, nào ngờ chính bà bị quay lại. Bố chồng giận tím mặt, giận dữ chỉ thẳng tay mặt mẹ chồng mà gầm lên:
“Bà làm mất mặt cả họ rồi!” – ông gào lên như thể gào càng to thì sự ô nhục nào càng được mờ bớt.
Em chồng giận run, nhưng chưa kịp nói gì thì tôi đưa tiếp video cô ta ăn cắp mỹ phẩm của tôi, quay từ chính camera phòng ngủ mà tôi lắp vì nghi ngờ. Cô ta đứng dậy bỏ chạy khỏi bàn, vấp ngã ngay bậc thềm. Tôi quay sang mẹ chồng, cúi đầu khẽ nói:
“Cảm ơn mẹ đã dạy con biết thế nào là mưu mô, là giả tạo, là mặt dày. Con học được hết rồi. Giờ đến lượt con dạy lại mẹ một bài.”
Cả bàn tiệc chết lặng. Tối đó, tôi thu dọn đồ. Mẹ ruột tôi đến, nắm tay tôi không chút gì trách móc hay xấu hổ. Tôi bước ra khỏi cái nhà chồng h//ãm, ngẩng cao đầu mà đi. Hùng đuổi theo, quỳ gối xin tôi tha thứ. Tôi chỉ mỉm cười, cúi xuống nói vào tai anh một câu:
“Khi anh để tôi trở thành người phụ nữ phải đấu đá như thế này… thì anh đã thua.”
Tôi lên xe, khóa cửa, nhìn qua gương chiếu hậu — cả nhà chồng đứng giữa màn đêm, ê chề, bẽ bàng, không ai dám lên tiếng. Tôi lái xe đi, mang theo danh dự, tự do và… toàn bộ bằng chứng bóc trần một gia đình mục ruỗng từ trong ra ngoài.