Chồng gia trưởng hay tr:ách m:óc vợ “con h:ư tại mẹ”. Đến khi vợ đi công tác dài ngày, anh phải tự chăm hai con tuổi dậy thì – chỉ sau vài ngày, anh rơi vào cảnh khiến chính mình cũng phải i:m l:ặng…

Chồng gia trưởng hay tr:ách m:óc vợ “con h:ư tại mẹ”. Đến khi vợ đi công tác dài ngày, anh phải tự chăm hai con tuổi dậy thì – chỉ sau vài ngày, anh rơi vào cảnh khiến chính mình cũng phải i:m l:ặng…

Từ ngày có con, trong nhà anh Dũng và chị Hòa bắt đầu xuất hiện những cuộc tranh luận không hồi kết. Mỗi khi hai đứa nhỏ làm sai điều gì – đi học về muộn, lười học, hỗn với ông bà – anh lại trừng mắt nhìn vợ:

“Em không biết dạy con. Con hư tại mẹ, tại em nuông chiều quá mức.”

Chị Hòa chỉ im lặng. Không phải vì chị không có gì để nói, mà vì chị biết, lời nói lúc nóng giận thường chẳng đến được trái tim. Chị đã quen với những tối ngồi chờ con làm bài, những sáng dậy sớm chuẩn bị cơm hộp, những lần nhẫn nhịn nghe con quát vì dậy không đúng tâm trạng tuổi dậy thì. Đôi khi chị mệt lả, muốn òa lên khóc, nhưng rồi lại tự lau nước mắt:

“Mình là mẹ, phải vững.”

Một ngày, cơ quan chị thông báo cử chị đi công tác nước ngoài ba tuần – lần đầu tiên kể từ ngày lấy chồng, chị được rời xa căn bếp, sổ liên lạc và tiếng cửa đóng sầm của con gái. Trước khi đi, chị xếp sẵn thực đơn từng ngày, dán ghi chú vào tủ lạnh, nhắn tin riêng cho từng đứa con dặn dò nhẹ nhàng. Anh Dũng đón nhận thông tin bằng nụ cười nửa miệng:

“Chăm hai đứa nhỏ thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”

Nhưng chỉ ba ngày sau, anh mới thấm được cái gọi là “không ghê gớm”.

Đứa lớn – con trai đang học lớp 10 – cắm tai nghe suốt ngày, trả lời cha bằng một câu cụt lủn hoặc bằng… ánh mắt lạnh tanh.

Con gái – đang vào tuổi nổi loạn – vừa phát hiện “ba không biết mua đúng loại băng vệ sinh con cần” thì hét ầm lên rồi đóng sập cửa phòng. Anh Dũng loay hoay giữa mớ bài tập, giặt giũ, bữa ăn, đưa đón, và những trận cãi vã giữa hai đứa con mà không hiểu tại sao mọi chuyện lại có thể phức tạp đến thế.

Một tối, anh ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn đống chén chưa rửa, tiếng nhạc vọng ra từ phòng con, cảm thấy mình như đang đứng trước một bức tường lạnh lẽo mà không biết bắt đầu từ đâu để phá vỡ nó. Anh bắt đầu không ngủ được, rồi cáu gắt, rồi thở dài liên tục. Khi chị Hòa về đến nhà, vali chưa kịp mở, anh đã ôm chị – cái ôm lần đầu tiên sau nhiều năm – và khẽ nói trong hơi thở đứt quãng:

” Anh không ngờ em đã chịu đựng từng ấy áp lực mà không than một lời… Anh xin lỗi.”

Chị Hòa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên má chồng. Đêm đó, hai người ngồi lại bên nhau, lần đầu tiên không tranh luận mà lắng nghe – nghe nỗi sợ của nhau, nghe sự bất lực, nghe cả những điều nhỏ bé đã bị lãng quên trong năm tháng nuôi con vất vả.

Từ hôm ấy, anh Dũng bắt đầu đọc sách về tâm lý tuổi mới lớn, cùng vợ họp phụ huynh, cùng ngồi vào bàn khi con làm bài. Anh học cách kiên nhẫn, lắng nghe và… sai cũng dám nhận. Những bức tường trong ngôi nhà nhỏ dần mềm lại – không phải vì tiếng quát nặng nề, mà bởi những cái nhìn cảm thông.

Bọn trẻ vẫn chưa “ngoan” như sách vở, nhưng đã biết im lặng lắng nghe khi cha mẹ nói chuyện. Và anh Dũng thì hiểu ra rằng: dạy con không phải là trách nhiệm của riêng ai, mà là hành trình của hai người lớn – đi cùng nhau, nắm tay nhau, cùng qua những tháng ngày khó khăn nhất.