Mẹ vừa m-ất, em trai liền “ẵm” hết đất, tài sản vì là con trai, chị gái không ồn ào, chỉ làm điều không ai ngờ tới khiến cả làng xôn xao…
Mẹ vừa m-ất, em trai liền “ẵm” hết đất, tài sản vì là con trai, chị gái không ồn ào, chỉ làm điều không ai ngờ tới khiến cả làng xôn xao…
Mùi hương trầm thoang thoảng quyện vào không khí se lạnh của một buổi sáng cuối thu, báo hiệu một sự kết thúc. Mẹ tôi đã ra đi. Bà nằm đó, thanh thản trong chiếc quan tài giản dị, gương mặt hiền hậu khắc sâu những nếp nhăn của thời gian và nỗi lo toan. Tôi là Hoa, người con gái đầu, đã dành trọn ba mươi năm cuộc đời mình để ở lại căn nhà cũ kỹ này, chăm sóc mẹ già đau yếu. Em trai tôi, tên Bình, thì đã sớm rời quê, lập nghiệp ở phương xa.
Tôi nhớ như in những ngày tháng mẹ tôi còn khỏe mạnh. Bà là một người phụ nữ tần tảo, một tay nuôi nấm nuôi đủ hai chị em tôi khôn lớn trên mảnh đất cằn cỗi này. Cha tôi mất sớm, để lại một mình mẹ gồng gánh. Bà không than vãn, không kêu ca, chỉ lặng lẽ làm việc, dành dụm từng đồng để chúng tôi được ăn học.
Bình, em trai tôi, từ nhỏ đã được mẹ cưng chiều hơn. Nó là con trai duy nhất, là niềm hy vọng của mẹ để nối dõi tông đường. Nó học giỏi, thông minh, và luôn ấp ủ ước mơ về một cuộc sống tươi sáng hơn ở thành phố. Tôi thì khác. Tôi không thông minh bằng Bình, cũng không có những ước mơ lớn lao. Tôi chỉ muốn ở lại bên mẹ, chăm sóc bà.
“Hoa à,” mẹ thường nói, ánh mắt bà nhìn tôi đầy trìu mến. “Con gái là cái phúc của mẹ. Có con bên cạnh, mẹ yên tâm lắm.”
Khi Bình thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố, mẹ tôi đã vui mừng đến phát khóc. Bà đã bán đi một phần nhỏ đất vườn để lo tiền học phí cho nó. Tôi thì ở lại, tiếp tục làm nông, phụ giúp mẹ trang trải cuộc sống.
Bình ít khi về thăm nhà. Nó bận học, bận làm thêm, bận xây dựng cuộc sống riêng. Những cuộc điện thoại của nó thưa dần, rồi chỉ còn là những lời hỏi thăm xã giao. Mẹ tôi thì vẫn luôn mong ngóng nó. Bà thường ngồi ở hiên nhà, nhìn xa xăm về phía con đường đất đỏ, nơi có lẽ một ngày nào đó, Bình sẽ trở về.
Tôi không oán trách Bình. Tôi hiểu, nó có cuộc sống riêng, có những lo toan riêng. Hơn nữa, đó là lựa chọn của tôi. Tôi muốn ở lại bên mẹ, muốn dành những năm tháng cuối đời của bà để chăm sóc bà. Tôi tự nhủ, chỉ cần mẹ hạnh phúc, tôi cũng mãn nguyện.
Thế rồi, mẹ tôi đổ bệnh. Căn bệnh quái ác gặm nhấm bà từng ngày. Mái tóc bà bạc trắng, thân hình gầy gò, ốm yếu. Tôi túc trực bên bà, chăm sóc bà từng li từng tí. Tôi đút bà ăn, thay quần áo cho bà, thức trắng đêm để canh chừng bà. Tôi là đôi mắt, đôi tai, là bàn tay, đôi chân của mẹ. Tôi là tất cả những gì mẹ có.
Tôi đã điện thoại cho Bình không biết bao nhiêu lần, báo tin mẹ bệnh nặng. Nhưng nó chỉ nói vài lời động viên qua loa, hứa sẽ gửi tiền về. Tiền thì có gửi thật, nhưng bóng dáng nó thì không bao giờ xuất hiện.
“Bình bận lắm con ạ,” mẹ tôi thường nói, giọng bà yếu ớt. “Con đừng làm phiền nó. Nó còn phải lo cho sự nghiệp của nó nữa.”
Nhưng tôi biết, trong sâu thẳm lòng mẹ, vẫn có một nỗi buồn dai dẳng. Bà mong ngóng Bình. Bà mong được gặp nó một lần nữa, trước khi quá muộn. Tôi nhìn cha vật lộn với bệnh tật, lòng tôi lại quặn thắt. Ông Sơn là một người đàn ông cả đời lam lũ, một tay nuôi ba anh em tôi khôn lớn. Ông đã dành tất cả những gì mình có cho chúng tôi, để chúng tôi được ăn học, được trưởng thành. Giờ đây, khi ông yếu đau, chỉ có mình tôi bầu bạn.
Ngày Mẹ Ra Đi Và Sự Trở Về Của Người Em Trai
Khi mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng, tôi ngồi bên cạnh bà, nắm chặt tay bà. Bà ra đi thanh thản, nhưng tôi biết, trong lòng bà vẫn còn một nỗi tiếc nuối. Nỗi tiếc nuối vì chưa được gặp lại đứa con trai duy nhất.
Tang lễ của mẹ diễn ra trong sự tĩnh lặng, buồn bã của căn nhà nhỏ. Bà con lối xóm đến viếng, ai cũng thương cảm cho tôi. Họ biết tôi đã hy sinh tất cả vì mẹ, nhưng lại không có được một cuộc sống riêng.
Và rồi, giữa dòng người đến viếng, Bình xuất hiện. Nó mặc bộ đồ đen tuyền, khuôn mặt buồn rười rượi. Nó đi thẳng đến trước linh cữu mẹ tôi, rồi bật khóc nức nở. Tiếng khóc của nó nghe ai oán, thảm thiết, khiến nhiều người xung quanh cũng phải động lòng.
“Mẹ ơi! Mẹ bỏ con đi sao? Con xin lỗi mẹ! Con là thằng con bất hiếu! Con chưa kịp báo hiếu cho mẹ!” Bình nói, giọng nó nghẹn ngào.
Tôi nhìn Bình, ánh mắt tôi lạnh lùng. Cái vẻ đạo mạo, cái giọng điệu nức nở đó khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Suốt bao nhiêu năm mẹ tôi bệnh nặng, nó không một lần về thăm. Đến khi mẹ mất, nó lại xuất hiện, khoác lên mình cái vỏ bọc của một đứa con trai hiếu thảo.
Sau khi chôn cất mẹ xong xuôi, khi chỉ còn ba chị em tôi ở lại trong căn nhà trống trải, Bình lên tiếng.
“Chị Hoa này,” nó nói, giọng nó có chút vẻ trịnh trọng. “Em muốn mở di chúc của mẹ. Mẹ đã dặn em phải mở khi mẹ mất.”
Tôi sững sờ. Mẹ có di chúc sao? Tôi chưa từng nghe mẹ nhắc đến. Nhưng tôi không nói gì. Tôi chỉ im lặng, nhìn Bình.
Bình lấy ra một phong bì đã ố vàng từ trong túi, cẩn thận mở ra. Nó đọc to di chúc của mẹ.
“Ta, Nguyễn Thị An, trong lúc minh mẫn, xin lập di chúc này. Căn nhà và toàn bộ đất đai của ta sẽ được giao cho con trai ta, Nguyễn Văn Bình, toàn quyền sử dụng. Ta biết, con gái ta, Nguyễn Thị Hoa, đã ở lại chăm sóc ta suốt bao nhiêu năm. Nhưng Bình là con trai, là người nối dõi tông đường. Ta muốn nó có một cuộc sống ổn định, có một mái nhà để lập nghiệp. Ta hy vọng Hoa sẽ hiểu cho tấm lòng của mẹ. Và ta cũng mong hai chị em sẽ yêu thương, đùm bọc lẫn nhau.”
Lời của mẹ trong di chúc vang vọng khắp căn nhà, như một tiếng sét đánh ngang tai tôi. Tôi không tin vào những gì mình vừa nghe. Mẹ đã để lại tất cả cho Bình sao? Còn tôi thì sao? Tôi đã dành cả cuộc đời mình để chăm sóc mẹ, để hy sinh tất cả vì bà. Vậy mà cuối cùng, tôi lại không có gì.
“Anh hai này,” Bình nói, giọng nó có chút vẻ đắc thắng. “Chị nghe rõ rồi đấy. Đây là di chúc của mẹ. Mẹ muốn em được hưởng toàn bộ đất đai.”
Tôi nhìn Bình, ánh mắt tôi mờ đi vì nước mắt. Tôi nhìn vào đôi mắt nó, không tìm thấy chút xót xa nào. Nỗi đau mất mẹ vẫn còn đó, lại chồng chất thêm nỗi đau bị chính người em trai ruột phản bội, và cả sự tủi thân khi nhận ra mình không có giá trị bằng một đứa con trai.
“Được thôi,” tôi nói, giọng tôi run rẩy. “Em cứ giữ lấy tất cả. Chị không tranh chấp đâu.”
Tôi đứng dậy, đi vào phòng, thu dọn vài bộ quần áo cũ kỹ vào chiếc ba lô đã sờn. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Căn nhà này, nơi tôi đã lớn lên, nơi tôi đã dành cả tuổi thanh xuân để chăm sóc mẹ, giờ đây lại trở thành nơi xa lạ, nơi chứa đựng nỗi đau và sự phản bội.
Bình nhìn tôi, ánh mắt nó thoáng chút ngạc nhiên. “Chị đi đâu vậy? Chị định bỏ đi sao?”
“Chị không có nhà để ở nữa rồi.” Tôi nói, giọng tôi lạnh lùng. “Em cứ giữ lấy tất cả. Chị không cần gì cả.”
“Chị nói gì lạ vậy?” Bình nói, giọng nó có chút vẻ bối rối. “Đây là nhà của mẹ, cũng là nhà của chị mà. Chị cứ ở đây đi. Em đâu có đuổi chị đâu.”
“Ở đây làm gì nữa?” Tôi cười nhạt. “Chị không muốn sống chung với một người em trai đã quên đi tình nghĩa, quên đi những gì chị đã hy sinh đâu.”
Bình đứng sững lại. Khuôn mặt nó biến sắc, từ vẻ bối rối chuyển sang tức giận. “Chị nói cái gì? Chị nói em vô ơn sao? Chị nói em phủ nhận công sức của chị sao? Chị đừng có ăn nói lung tung! Anh em trong nhà, ai cũng có phần của mình. Mẹ đã để lại cho em thì là của em. Chị đừng có mà ganh tị, rồi nói xấu em!”
Và rồi, điều mà tôi không ngờ nhất lại xảy ra. Bình, đứa em trai mà tôi đã hy sinh tất cả vì nó, lại quay sang tố ngược tôi.
“Chị còn trách em sao?” Bình gắt lên. “Chị ở vậy chăm sóc mẹ, nhưng chị có biết bao nhiêu năm qua, em đã phải đi làm vất vả ở thành phố để gửi tiền về cho mẹ không? Chị ở nhà, sống dựa vào mẹ, sống dựa vào tiền của em gửi về. Giờ mẹ mất rồi, chị không có chỗ bám víu, chị lại quay sang nói xấu em, nói em vô ơn sao? Chị đừng có mà ăn bám!”
Lời nói của Bình như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. “Ăn bám” ư? Tôi đã hy sinh cả tuổi thanh xuân, đã từ bỏ tất cả ước mơ của mình để chăm sóc mẹ. Tôi đã không ngừng làm lụng, vất vả để trang trải cuộc sống. Vậy mà giờ đây, nó lại nói tôi là “ăn bám”?
Tôi nhìn Bình, ánh mắt tôi không còn nước mắt nữa, chỉ còn sự lạnh lẽo và khinh miệt. Tôi không nói thêm lời nào. Tôi quay lưng, bước đi, bỏ lại căn nhà cũ kỹ, bỏ lại đứa em trai đã bị tiền bạc và danh vọng làm mờ mắt.
Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Của Người Con Gái
Tôi rời khỏi làng, mang theo chiếc ba lô cũ kỹ và nỗi đau chất chứa trong lòng. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, sẽ làm gì. Nhưng tôi biết, tôi không thể ở lại đó thêm một giây phút nào nữa. Tôi không thể sống chung với một người em trai đã quên đi tình nghĩa, quên đi những lời hứa năm xưa.
Cả làng xôn xao. Họ bàn tán về câu chuyện của tôi và Bình. Người thì thương tôi, người thì trách Bình. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tự do, không phụ thuộc vào ai.
Tôi lên thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi làm công nhân, rồi dần dần tích cóp được chút vốn. Tôi học hỏi thêm về nghề may, rồi tự mình mở một tiệm may nhỏ. Cuộc sống của tôi dần ổn định hơn. Dù không giàu sang, nhưng tôi có thể tự lo cho bản thân, không phải phụ thuộc vào ai.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim mình, nỗi đau về mẹ, về Bình vẫn luôn âm ỉ. Tôi nhớ mẹ, nhớ nụ cười hiền hậu của bà. Tôi nhớ Bình, nhớ thằng em trai lém lỉnh của ngày xưa. Tôi tự hỏi, liệu nó có bao giờ hối hận không? Liệu nó có bao giờ nhận ra lỗi lầm của mình không?
Cái Kết Cho Những Lời Hứa Và Lòng Tham
Nhiều năm trôi qua. Tiệm may của tôi ngày càng phát triển. Tôi đã có một cuộc sống ổn định, một mái ấm nhỏ của riêng mình. Tôi vẫn thường xuyên về thăm quê, thắp hương cho mẹ.
Mỗi lần về quê, tôi lại nghe tin về Bình. Nó vẫn giàu có, vẫn thành đạt. Nhưng cuộc sống của nó không hạnh phúc. Vợ chồng nó thường xuyên cãi vã. Các con nó thì hư hỏng, không chịu học hành. Nó luôn sống trong sự lo lắng, bất an.
Một ngày nọ, tôi nghe tin Bình bị bệnh nặng. Căn bệnh quái ác gặm nhấm nó từng ngày. Nó nằm liệt giường, không ai chăm sóc. Vợ con nó cũng bỏ đi, không ai quan tâm đến nó.
Tôi quyết định về thăm Bình. Tôi bước vào căn biệt thự khang trang của nó, nhưng lòng tôi lại cảm thấy lạnh lẽo. Bình nằm đó, gầy gò, xanh xao. Ánh mắt nó mờ đục, không còn chút khí chất của một ông chủ lớn ngày xưa.
“Bình…” Tôi khẽ gọi.
Bình khẽ mở mắt. Nó nhìn tôi, ánh mắt nó thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang vẻ xấu hổ. “Chị… chị về sao?”
Tôi ngồi xuống bên cạnh nó, nắm lấy tay nó. “Em sao rồi?”
“Em không sao đâu chị…” Bình nói, giọng nó yếu ớt. “Chị đừng lo cho em.”
Tôi nhìn nó, nước mắt tôi bỗng tuôn rơi. “Em ơi… sao em lại ra nông nỗi này? Sao em lại để mình khổ thế này?”
Bình nhìn tôi, đôi mắt nó đỏ hoe. “Chị… em xin lỗi chị… Em đã sai rồi… Em là thằng em bất hiếu… Em đã quá vô ơn… Em đã quên đi những gì chị đã hy sinh cho em… Em đã phủ nhận công sức của chị… Em xin lỗi chị…”
Nước mắt Bình tuôn rơi. Nó khóc nức nở, tiếng khóc của nó đầy vẻ ân hận, đầy vẻ đau khổ. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi mới thấy nó khóc.
“Em ơi… chị không trách em đâu…” Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. “Chị chỉ mong em nhận ra lỗi lầm của mình thôi.”
Bình nắm chặt tay tôi. “Chị ơi… em sợ quá… Em sợ phải chết một mình… Em sợ phải đối mặt với những gì em đã làm…”
“Em đừng sợ.” Tôi nói. “Chị sẽ ở bên em. Chị sẽ chăm sóc em.”
Tôi ở lại chăm sóc Bình những ngày tháng cuối đời. Tôi đút nó ăn, thay quần áo cho nó, trò chuyện với nó. Tôi không nhắc lại chuyện quá khứ. Tôi chỉ muốn nó được an ủi, được bình yên trong những ngày cuối đời.
Bình ra đi thanh thản, trong vòng tay của tôi. Nó đã được tha thứ. Nó đã được bình yên.
Sau khi Bình mất, tôi không nhận bất cứ thứ gì từ nó. Tôi dùng số tiền mình kiếm được để xây dựng một mái ấm nhỏ cho những người già neo đơn trong làng. Tôi muốn những người già không phải sống trong cô độc, không phải chịu cảnh bị con cái bỏ rơi.
Cuộc sống của tôi giờ đây bình yên hơn bao giờ hết. Tôi không giàu có, nhưng tôi hạnh phúc. Tôi có một mái ấm nhỏ của riêng mình, có những người bạn tốt, và có thể giúp đỡ những người khó khăn.
Và tôi biết, dù ở thế giới bên kia, mẹ tôi và Bình vẫn đang dõi theo tôi. Mẹ tôi sẽ mỉm cười mãn nguyện, vì bà biết tôi đã sống một cuộc đời lương thiện, đầy tình nghĩa. Còn Bình, nó cũng sẽ bình yên, vì nó đã được tha thứ.
Câu chuyện của tôi là một bài học về lòng tham, về sự phản bội, và về tình nghĩa chị em. Nó dạy tôi rằng, tiền bạc và danh vọng có thể làm thay đổi một con người, nhưng tình cảm gia đình, tình nghĩa ruột thịt là điều quý giá nhất.
Tôi đã ra đi, nhưng tôi tin, câu chuyện của tôi sẽ mãi còn đó, như một lời nhắc nhở cho những ai đang mải mê chạy theo danh vọng, mà quên đi những giá trị cốt lõi của cuộc đời. Bởi vì, khi tất cả những thứ vật chất đều tan biến, chỉ có tình yêu thương và tình nghĩa là mãi mãi còn lại.