Bà giúp việc bị đ-uổi khỏi nhà chỉ vì bị nghi ăn c-ắp chiếc đồng hồ Rolex của chủ, ai mà có ngờ bà lại là người quyết định số phận của cả gia tộc chủ nhà

Bà giúp việc bị đ-uổi khỏi nhà chỉ vì bị nghi ăn c-ắp chiếc đồng hồ Rolex của chủ, ai mà có ngờ bà lại là người quyết định số phận của cả gia tộc chủ nhà
Bà Xinh dậy từ khi trời còn chưa kịp rạng. Bà quen với nhịp sống ấy từ ngày nhận việc giúp việc cho nhà ông bà Hào – gia đình giàu có nhất khu biệt thự ven hồ. Biệt thự rộng tới ba tầng, tường phủ dây leo, sân trước trồng toàn hoa ngoại, phòng khách bày đầy đồ châu Âu, đi đâu cũng nghe tiếng máy lạnh vù vù cùng mùi nước hoa Pháp thoang thoảng.
Bà Xinh làm không than một lời. Nấu ăn, giặt giũ, lau dọn, thậm chí nhiều hôm còn phải lên phòng cậu quý tử Khôi – con trai ông bà Hào – để thu dọn đống giày thể thao h:ô:i rì;nh và bát mì úp m;ốc m:e;o dưới gầm giường.
Bà không than. Chỉ im lặng làm. Đã quen rồi.
Thế nhưng hôm đó là lần đầu bà thấy đôi mắt bà chủ trừng lên như h:ổ v:-ồ m-ồi.
“Cái… gì cơ? Không thấy đồng hồ đâu á?”
Ông Hào nói trong lúc bấm mã mở tủ kính trưng bày: “Cái Rolex vàng 24K tôi để đây, hôm qua còn ngắm nó mà… Hôm nay tìm lại thì không thấy.”
Khôi từ trên tầng đi xuống, tay còn cầm cốc cà phê đá xay: “T:r-ộ:m đấy bố. Nhà mình ai vào được đâu, ngoài người nhà với… b:à gi-úp việ-c!”
Ánh mắt bà Hào lập tức chuyển hướng, đanh như thép nguội. “Bà Xinh! Bà lại đây tôi hỏi!”
Bà Xinh đang rửa rau dưới bếp, giật mình bước lên. “Dạ?”
“Bà dọn phòng mấy hôm nay phải không?”
“Dạ, đúng.”
“Thế cái đồng hồ ông nhà tôi để trong tủ kính ở phòng đọc sách, bà có thấy không?”
“Dạ… tôi có lau chùi tủ, nhưng đồng hồ thì tôi không động vào.”
“Không động vào mà lại m-ất? Hay bà nh=:ắm vào cái Rolex mấy trăm triệu đấy rồi? Bao nhiêu năm giú:p v:i:ệc, giờ già rồi lại si:nh lò:ng tha:-m?”
Bà Xinh đứng lặng. Bà nhìn sang ông Hào – người đàn ông vẫn thường gật gù hài lòng khi ăn món cá kho bà làm – lúc này chỉ lặng lẽ lảng tránh ánh mắt.
Bà Xinh nói thật chậm: “Tôi không lấy. Nếu ông bà không tin, tôi xin nghỉ việc. Nhưng xin đừng x:-ú-c p-h-:ạm nhân cách tôi.”
Bà Hào gằn giọng: “Vậy thì đi đi! Lập tức! Loại giú-p v-iệ-c ăn c:-ắ-p-p, tôi không thiếu để giữ lại!”
Trời đổ cơn mưa nhỏ khi bà Xinh kéo vali ra khỏi cổng. Không ai tiễn. Không ai thắc mắc. Cánh cổng tự động khép lại phía sau lưng, như chưa từng có ai tên Xinh tồn tại trong căn biệt thự đó.
Năm ngày sau.
Cư dân khu biệt thự ven hồ bắt đầu bàn tán khi thấy một chiếc xe hơi đen bóng đỗ ngay trước cửa nhà ông bà Hào. Một người đàn ông mặc vest, tay cầm tập hồ sơ bước xuống.
“Xin lỗi, đây có phải gia đình ông bà Hào thuê biệt thự số 8?”

Người đàn ông dáng vẻ đĩnh đạc, tóc chải ngược, kính gọng vàng sáng bóng. Giọng nói ông trầm ấm nhưng rắn rỏi:

— Tôi là luật sư đại diện của bà Trịnh Thị Xinh. Hôm nay tôi đến thông báo hai việc.

Ông bà Hào từ trong nhà bước ra, vẻ mặt sững sờ. Khôi vừa từ phòng gym đi xuống, nghe tên “bà Xinh” thì nhếch môi cười nửa miệng.

— Luật sư gì mà của bà giúp việc? – Khôi lẩm bẩm, cười khẩy.

Người luật sư liếc Khôi một cái rất nhẹ, rồi nhìn thẳng vào ông Hào:

— Việc thứ nhất, bà Xinh chính là em gái ruột cùng cha khác mẹ với cụ Trịnh Công An – người sở hữu 4 biệt thự trong khu này, và là người nắm 22% cổ phần trong Công ty Hào Gia Holdings mà ông đang giữ chức Chủ tịch danh dự.

Không khí như đặc quánh lại.

— Việc thứ hai, bà Xinh nay đã trở thành người thừa kế duy nhất của khối tài sản bên dòng họ Trịnh sau khi cụ Trịnh mất tuần trước. Bà ấy quyết định không giữ im lặng nữa.

Ông Hào lắp bắp:

— Chuyện… chuyện này là sao?

— Trước kia bà Xinh sống kín đáo, không màng danh lợi. Nhưng sự việc bị xúc phạm danh dự đã khiến bà phải đứng lên.

Người luật sư nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ lên bàn ngoài hiên:

— Trong đây là thông báo pháp lý: từ ngày mai, hợp đồng thuê biệt thự số 8 sẽ bị chấm dứt. Vì căn biệt thự này thuộc quyền sở hữu của bà Trịnh Thị Xinh. Gia đình ông bà có 7 ngày để thu xếp rời đi.

Không ai nói nổi lời nào.


Một tuần sau, căn biệt thự số 8 sáng đèn trở lại. Hoa trước sân được cắt tỉa gọn gàng, dây leo xanh mướt phủ đều bên tường. Bà Xinh đứng nơi bậc thềm, lặng lẽ nhìn ra mặt hồ trong buổi chiều thu yên tĩnh. Không còn áo tạp dề cũ sờn, bà mặc áo dài tím nhạt, mái tóc bạc cột gọn sau gáy.

Một người phụ nữ bước ra từ trong bếp, cúi đầu lễ phép:

— Thưa bà, trà đã pha xong ạ.

Bà Xinh mỉm cười. Giọng bà nhẹ như gió:

— Cảm ơn con. Cứ để đó, lát bà ra ngồi sân uống.

Gió thoảng qua khung cửa sổ, đưa theo hương trà sen và một chút mùi của lòng người — thứ mùi mà có lẽ ông bà Hào cả đời cũng chẳng kịp nhận ra… cho đến khi mất đi tất cả.

Vì có những người – dù âm thầm lặng lẽ – nhưng khi họ đứng dậy, cả vận mệnh cũng phải thay đổi.