Bà giúp việc bị đ-uổi khỏi nhà chỉ vì bị nghi ăn c-ắp chiếc đồng hồ Rolex của chủ, ai mà có ngờ bà lại là người quyết định số phận của cả gia tộc chủ nhà
Người đàn ông dáng vẻ đĩnh đạc, tóc chải ngược, kính gọng vàng sáng bóng. Giọng nói ông trầm ấm nhưng rắn rỏi:
— Tôi là luật sư đại diện của bà Trịnh Thị Xinh. Hôm nay tôi đến thông báo hai việc.
Ông bà Hào từ trong nhà bước ra, vẻ mặt sững sờ. Khôi vừa từ phòng gym đi xuống, nghe tên “bà Xinh” thì nhếch môi cười nửa miệng.
— Luật sư gì mà của bà giúp việc? – Khôi lẩm bẩm, cười khẩy.
Người luật sư liếc Khôi một cái rất nhẹ, rồi nhìn thẳng vào ông Hào:
— Việc thứ nhất, bà Xinh chính là em gái ruột cùng cha khác mẹ với cụ Trịnh Công An – người sở hữu 4 biệt thự trong khu này, và là người nắm 22% cổ phần trong Công ty Hào Gia Holdings mà ông đang giữ chức Chủ tịch danh dự.
Không khí như đặc quánh lại.
— Việc thứ hai, bà Xinh nay đã trở thành người thừa kế duy nhất của khối tài sản bên dòng họ Trịnh sau khi cụ Trịnh mất tuần trước. Bà ấy quyết định không giữ im lặng nữa.
Ông Hào lắp bắp:
— Chuyện… chuyện này là sao?
— Trước kia bà Xinh sống kín đáo, không màng danh lợi. Nhưng sự việc bị xúc phạm danh dự đã khiến bà phải đứng lên.
Người luật sư nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ lên bàn ngoài hiên:
— Trong đây là thông báo pháp lý: từ ngày mai, hợp đồng thuê biệt thự số 8 sẽ bị chấm dứt. Vì căn biệt thự này thuộc quyền sở hữu của bà Trịnh Thị Xinh. Gia đình ông bà có 7 ngày để thu xếp rời đi.
Không ai nói nổi lời nào.
Một tuần sau, căn biệt thự số 8 sáng đèn trở lại. Hoa trước sân được cắt tỉa gọn gàng, dây leo xanh mướt phủ đều bên tường. Bà Xinh đứng nơi bậc thềm, lặng lẽ nhìn ra mặt hồ trong buổi chiều thu yên tĩnh. Không còn áo tạp dề cũ sờn, bà mặc áo dài tím nhạt, mái tóc bạc cột gọn sau gáy.
Một người phụ nữ bước ra từ trong bếp, cúi đầu lễ phép:
— Thưa bà, trà đã pha xong ạ.
Bà Xinh mỉm cười. Giọng bà nhẹ như gió:
— Cảm ơn con. Cứ để đó, lát bà ra ngồi sân uống.
Gió thoảng qua khung cửa sổ, đưa theo hương trà sen và một chút mùi của lòng người — thứ mùi mà có lẽ ông bà Hào cả đời cũng chẳng kịp nhận ra… cho đến khi mất đi tất cả.
Vì có những người – dù âm thầm lặng lẽ – nhưng khi họ đứng dậy, cả vận mệnh cũng phải thay đổi.