Đàn ông đến trọ nhà cô Tám đều chỉ sống được đúng 7 ngày – đến ngày thứ 8 ai cũng lặng lẽ rời đi…

Đàn ông đến trọ nhà cô Tám đều chỉ sống được đúng 7 ngày – đến ngày thứ 8 ai cũng lặng lẽ rời đi…

Ở cuối con hẻm nhỏ, sát bìa rừng, có một căn nhà cũ kỹ của cô Tám – một người phụ nữ ngoài 60 tuổi, sống lặng lẽ, không chồng con. Căn nhà ấy có bảng gỗ cũ viết nguệch ngoạc: “Nhận trọ – giá rẻ – không hỏi han quá khứ”. Nghe qua tưởng đùa, nhưng ai từng cần chỗ ngủ qua đêm đều từng ghé nơi đó. Kỳ lạ là… chưa một ai trọ ở nhà cô Tám quá 7 ngày.

Người đầu tiên là một gã lơ xe. Ngày đầu hắn cười nói ồn ào, đến ngày thứ 7 thì trầm ngâm, và sáng hôm sau, biến mất, chẳng lời từ biệt. Người thứ hai là sinh viên thực tập, cũng vậy – ngày thứ 8 rời đi âm thầm, bỏ cả balo.

Đến lần thứ 5, dân làng bắt đầu đồn đại:

– Nhà đó có gì lạ. Toàn bộ người ở trọ đều bỏ đi trong im lặng. Có kẻ mất tích một thời gian mới quay lại làng, mặt mũi thất thần.

Tin đồn lan rộng. Người sợ, người tò mò, nhưng không ai dám vào. Cho đến khi ông Lực – trưởng thôn, cựu lính trinh sát về hưu – quyết định đến ở trọ. Ông bảo:
– Tôi không tin ma quỷ. Tôi muốn biết thật sự nhà cô Tám có gì.

Ngày đầu, ông quan sát. Cô Tám nấu ăn bình thường, không gian gọn gàng, sạch sẽ. Cô ít nói, nhưng hiền hậu. Đêm ngủ, ông để dao găm dưới gối, canh tiếng động.

Ngày thứ 2 đến thứ 6 – không gì lạ. Nhưng ngày thứ 7, ông bắt đầu mơ những giấc mơ lạ: giấc mơ nào cũng có người mặc đồ trắng, thì thầm bên tai ông:
– Đừng hỏi. Đừng ở lại…

Đêm đó, ông cố thức. Đúng nửa đêm, cô Tám lặng lẽ đi ra sau vườn, tay cầm cây đèn dầu. Ông bám theo. Và chính tại căn chòi sau vườn – nơi ông tưởng chỉ để củi khô – ông phát hiện một căn hầm nhỏ, âm u, sâu hun hút.

Trong căn hầm, là những bức ảnh chân dung – của từng người trọ trước đây. Mỗi tấm ảnh đều bị rạch ngang đôi mắt. Ở giữa hầm là một quyển sổ cũ – ghi tên từng người từng ở trọ, kèm theo dòng chữ: “Ngày thứ 8 – không được để ai ở lại. Nếu không… chúng sẽ thức dậy.

Ông sững người. Quay lại, thấy cô Tám đứng phía sau, gương mặt không còn vẻ hiền lành thường ngày. Cô nói khẽ, giọng như vọng từ dưới lòng đất:
– Ông đã biết rồi. Vậy ông chọn đi… hay ở lại?

Ông Lực không nhớ rõ bằng cách nào mình rời khỏi căn nhà ấy sáng hôm sau. Ông chỉ biết, kể từ đó, căn nhà khóa kín. Cô Tám biến mất. Người dân đồn rằng đêm đêm vẫn thấy ánh đèn leo lét sau cửa, dù không ai còn dám đến gần. Và trong căn nhà bỏ hoang đó, bảng gỗ cũ vẫn treo… “Nhận trọ – giá rẻ – không hỏi han quá khứ”

Mãi sau này khi có một ông thầy pháp hữu duyên đi ngang, không biết ông nói thật hay giả nhưng dân làng thà tin còn hơn không. Ông nói: “Căn nhà ấy không phải của cô Tám. Nó là của những thứ cô từng phong ấn. Và bất kỳ ai ở lại đến ngày thứ 8… sẽ không còn được trở về nữa – hoặc nếu có, họ cũng không còn là chính mình.”