Cô vợ cao tay….Chồng tôi âm thầm mua nhà cho nh;ân t;ình, tôi âm thầm gài b/ẫ/y khiến họ mất tất cả…

Cô vợ cao tay….Chồng tôi âm thầm mua nhà cho nh;ân t;ình, tôi âm thầm gài b/ẫ/y khiến họ mất tất cả…
“Có những sự phản bội không cần phải bắt tận tay, vì chỉ cần một dấu hiệu nhỏ, người phụ nữ đủ thông minh cũng có thể khiến cả thế giới của kẻ phản bội sụp đổ.”
Ngọc và Hưng đã kết hôn được gần 7 năm. Họ sống trong một căn hộ cao cấp ở quận Cầu Giấy, Hà Nội. Cuộc sống tưởng chừng như viên mãn: hai vợ chồng đều có công việc ổn định, thu nhập khá, con gái đầu lòng chuẩn bị vào lớp 1.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi Hưng hay về muộn và luôn mang theo một chiếc điện thoại thứ hai – mà anh không bao giờ để lộ.
Ngọc không phải là người hay ghen, nhưng giác quan thứ sáu của cô – thứ bản năng mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng có – thì chưa từng sai.
Một buổi tối Hưng đi tắm, để quên chiếc điện thoại phụ trên bàn. Không có mật khẩu, chỉ cần vuốt nhẹ, màn hình sáng lên, hiện rõ một tin nhắn mới từ “Bé Thảo ”:
“Anh nhớ rút thêm tiền mai đưa em nhé, chủ nhà đang hối lắm rồi.”
Ngọc khựng lại. Cô không nổi nóng. Cô chụp lại màn hình, lưu vào email cá nhân, rồi cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ.
Đêm đó, cô nằm quay lưng lại phía chồng, nhưng mắt thì mở trừng trừng trong bóng tối. Một kế hoạch dần hình thành trong đầu.
Sáng hôm sau là khởi đầu của một cuộc chiến âm thầm.
Ngọc thuê một thám tử tư – người mà bạn thân cô, Hương, từng giới thiệu khi nghi ngờ chồng ngoại tình. Mỗi ngày, cô đều nhận được thông tin:
Hưng thường xuyên đến một căn nhà nhỏ ở khu vực Long Biên. Căn nhà đứng tên Nguyễn Thị Thảo, theo điều tra là nhân viên mới của công ty anh. Cô ta sống một mình, nhưng Hưng lại thường xuyên lui tới, có khi còn ngủ lại.
Ngọc không vội vàng đối chất. Cô bắt đầu lên mạng tìm hiểu về luật hôn nhân, tài sản riêng và tài sản chung, rồi lặng lẽ rút một phần tiền từ tài khoản chung chuyển sang sổ tiết kiệm đứng tên cô và con gái.
Và rồi cô quyết định đánh vào điểm yếu nhất của cả hai: l/òng th/am.

Ngọc không đánh ghen, không rạch mặt hay làm ầm lên mạng xã hội. Cô chọn cách… hợp tác. Chính xác hơn là đóng vai người vợ ngu ngơ nhưng biết điều, để bọn họ tự trượt chân vào chiếc bẫy hoàn hảo mà cô đã kiên nhẫn giăng ra.

Vài hôm sau, khi Hưng vừa đi làm, Ngọc gọi điện cho một người quen môi giới bất động sản. Cô nhờ tìm hiểu lại căn nhà đứng tên Nguyễn Thị Thảo ở Long Biên – địa chỉ đã nằm trong danh sách theo dõi của thám tử.

Kết quả không ngoài dự đoán: căn nhà này mới được mua bằng tiền mặt, sổ đỏ đứng tên Thảo nhưng có dấu hiệu chuyển khoản từ một tài khoản trung gian – rất có thể là tài khoản “đen” của Hưng, tách biệt với tài khoản chung vợ chồng.

Nhưng điều đặc biệt là gì? Căn nhà này vẫn chưa hoàn tất quá trình đăng bộ sang tên tại Văn phòng Đăng ký đất đai. Nói cách khác: về mặt pháp lý, nó chưa phải tài sản hợp pháp hoàn toàn của Thảo.

Ngọc lập tức nghĩ đến điều khoản luật: nếu chứng minh tài sản mua trong thời kỳ hôn nhân bằng tiền chung mà không được sự đồng thuận của vợ/chồng, giao dịch hoàn toàn có thể bị tuyên vô hiệu. Vậy là cô bắt đầu tung đòn quyết định.

Một cuộc gặp bất ngờ và cái bẫy “lợi nhuận dễ ăn”. Ngọc giả vờ không biết gì, tiếp tục đóng vai vợ hiền. Đến một hôm, cô nhẹ nhàng nói với Hưng:

“Anh này, dạo này em có theo dõi thị trường nhà đất, nghe nói Long Biên đang tăng giá khủng khiếp. Nếu nhà mình có vốn thì đầu tư lúc này lời to lắm!”

Hưng tỏ ra thờ ơ nhưng Ngọc đã kịp gieo mồi. Đúng như cô đoán, tối hôm đó, cô phát hiện một email Hưng gửi cho Thảo: “Có vẻ vợ anh bắt đầu để ý đến nhà đất. Em giữ kín nha, đừng để lộ chuyện nhà bên Long Biên.”

Vài ngày sau, Ngọc tiếp tục mở chiêu tiếp theo: một công ty đầu tư ma do cô lập ra thông qua người bạn luật sư.

Cô nhờ người đóng vai nhà đầu tư lớn, tiếp cận Thảo với lời đề nghị mua lại căn nhà Long Biên với giá gấp đôi thị trường nếu có thể sang tên nhanh. Thảo – vốn là kẻ thích hưởng thụ, chỉ đợi có tiền để “thoát nghèo” – lập tức đồng ý.

Chỉ một điều kiện: phải có giấy xác nhận tài sản hợp pháp và vợ chồng không tranh chấp. Và người đóng vai nhà đầu tư gửi lại bản hợp đồng “giả” yêu cầu phải có chữ ký xác nhận của người vợ – tức Ngọc – thì mới giao tiền đặt cọc.

Thảo lo lắng, liên lạc Hưng. Và Hưng… đã tự đưa cổ vào dây thòng lọng.

Khi kẻ phản bội quỳ gối trước luật pháp và vợ

Ngọc không hề ký xác nhận. Cô gửi đơn lên Sở Tài nguyên Môi trường kiến nghị ngăn chặn giao dịch với lý do có dấu hiệu tẩu tán tài sản trong thời kỳ hôn nhân mà không có sự đồng thuận của vợ. Đồng thời, cô gửi đơn ra tòa án yêu cầu chia tài sản và điều tra hành vi gian dối của chồng – kèm đầy đủ bằng chứng chuyển tiền, ghi âm và ảnh do thám tử cung cấp.

Căn nhà bị đóng băng pháp lý. Hợp đồng mua bán vô hiệu. Thảo điên cuồng đập bàn gọi cho Hưng:

“Anh bảo là an toàn cơ mà? Bây giờ nhà bị khóa, tiền không rút được, khách cũng bỏ luôn!”

Hưng thì đứng giữa cơ quan điều tra và đơn ly hôn, mặt tái mét như xác không hồn. Công ty anh làm cũng bắt đầu xì xào về bê bối đời tư. Anh gọi cho Ngọc giữa đêm, giọng lạc đi:

“Em muốn gì? Anh sai rồi… đừng kiện anh, đừng làm anh mất hết…”

Ngọc bình thản:

“Em không cần gì cả. Em chỉ muốn con gái em lớn lên trong một gia đình không có kẻ lừa dối. Và em muốn người đàn bà kia hiểu rằng: đừng bao giờ ăn trên sự ngu xuẩn mà tưởng người khác mù lòa.”

Kết đắng cho những kẻ tham lam và ngu xuẩn

Thảo bị đuổi khỏi công ty vì bê bối danh dự. Căn nhà bị kê biên chờ phân chia. Cô ta mất trắng – vừa mất tiền, vừa mất mối đại gia “bị vợ lật mặt”. Sau đó, không chịu được áp lực, Thảo rời Hà Nội. Hưng thì bị đình chỉ công tác do vi phạm đạo đức công vụ.

Ngọc hoàn tất đơn ly hôn, yêu cầu phân chia tài sản. Với bằng chứng rõ ràng, cô giành quyền nuôi con và căn hộ chính – đồng thời yêu cầu Hưng cấp dưỡng cố định hàng tháng. Phán quyết của tòa là: căn nhà ở Long Biên bị thanh lý để chia tài sản, nhưng ưu tiên quyền lợi con gái.

Và cô quay về làm nữ chủ nhân trong chính cuộc đời mình.

Ngọc không trả thù bằng nước mắt, không đánh ghen bằng dao kéo. Cô dùng trí tuệ và pháp luật để khiến cả hai kẻ phản bội trắng tay và không còn đường quay lại.

Hôm nhận phán quyết cuối cùng từ tòa, Hưng nhìn cô, gương mặt tiều tụy, đôi mắt rơm rớm:

“Giá như anh biết sớm em thông minh đến thế, có lẽ anh đã không dại như vậy…”

Ngọc mỉm cười:

“Anh biết rồi thì cũng muộn rồi. Từ nay, hãy sống sao cho đừng để người phụ nữ nào phải ‘âm thầm’ nữa.”

Và cô bước ra khỏi cánh cửa tòa án, kiêu hãnh, bình thản, mang theo con gái và cả sự tự do đã giành được sau cú lật kèo khiến hai kẻ lừa dối không ngóc đầu lên nổi nữa.