THẢM Á//N LỄ CƯỚI TẠI VĨNH LONG – CUỘC HÔN NHÂN ÉP BUỘC KẾT THÚC TRONG TIẾNG HÉT TỬ THẦN – HUNG THỦ THỰC SỰ LÀ KẺ KHÔNG AI NGỜ TỚI!?

THẢM Á//N LỄ CƯỚI TẠI VĨNH LONG – CUỘC HÔN NHÂN ÉP BUỘC KẾT THÚC TRONG TIẾNG HÉT TỬ THẦN – HUNG THỦ THỰC SỰ LÀ KẺ KHÔNG AI NGỜ TỚI!?

Trong cái hẻm nhỏ ven sông Cổ Chiên, sáng đó, cả xóm rộn ràng hoa cưới, rượu tràn, tiếng cười nổ như pháo Tết. Ai cũng nói đám cưới của Quang – con trai trưởng nhà ông Thành – và Lan – cô dâu hiền dịu – là “mối duyên trời định”.

Nhưng đến nửa đêm, khi hoa cưới chưa kịp tàn, tiếng hét thất thanh vang lên từ tầng hai. Bà Hòa – mẹ chú rể – là người đầu tiên lao lên, sau đó là em gái Quang và vài người hàng xóm tò mò. Tất cả chết lặng trước cảnh tượng kinh hoàng: Quang nằm gục trong vũng máu, Lan đứng bên giường, tay run run cầm con dao còn dính máu, váy cưới trắng nhuốm đỏ, mắt cô hoảng loạn:
“Con không cố ý… Quang ép con…”

Tin dữ lan đi như lửa gặp rơm: “Cô dâu giết chú rể ngay đêm tân hôn.”

Công an phường Trà Ôn có mặt trong vòng nửa giờ. Đại úy Minh, điều tra viên kỳ cựu, nhận vụ án với một linh cảm lạ. Ông thường nói: “Hung thủ thường ẩn sau tình thân. Máu đôi khi chảy từ chính nơi gọi là yêu thương.”

Hiện trường được phong tỏa. Trên tường là vệt máu bắn loang lổ. Con dao bếp dính máu, váy cưới rách bên vai, Lan có một vết bầm nơi cổ tay, giống dấu bóp mạnh. Lời khai đầu tiên của Lan khiến ai nấy choáng váng:
“Quang uống rượu, ép con làm nghĩa vụ. Con không chịu, ảnh bóp cổ con… con chỉ lấy dao tự vệ…”

Bà Hòa ngay lập tức bác bỏ. “Con tôi hiền lành! Nó không bao giờ làm thế! Còn con nhỏ này… từ ngày về làm dâu, mặt nó cứ sưng sỉa, có khi nào có tình nhân bên ngoài…”

Lời của bà gieo thêm nghi ngờ vào đầu dân làng. Nhưng bạn thân của Lan kể một câu chuyện khác. Lan từng khóc lóc xin hủy cưới. Gia đình nghèo, nợ nần, không cho. Cô chỉ là “món hàng” gả đi để đổi lấy bình yên tài chính. Từ ngày về làm dâu, sắc mặt Lan thất thần, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe.

Khám nghiệm tử thi Quang cho thấy có vết cào trên tay, máu tụ do bị đánh trước khi bị đâm chí mạng. Trên người Lan cũng có vết bầm do vật cứng. Những bằng chứng này dường như củng cố lời khai của Lan – rằng cô bị bạo hành.

Nhưng một bằng chứng mới làm mọi thứ rẽ hướng: chiếc điện thoại vỡ màn hình dưới gầm giường. Màn hình vẫn sáng nhòe, hiển thị tin nhắn cuối:
“Nếu mày không làm theo, hậu quả mày tự chịu.”

Đại úy Minh không tin đây là vụ giết người do xung đột cá nhân đơn thuần. Ông cho niêm phong điện thoại, phân tích toàn bộ dữ liệu, đồng thời kiểm tra camera quanh nhà ông Thành. Nhưng bất ngờ thay, toàn bộ camera bị ngắt đúng 17 phút – trùng thời điểm xảy ra án mạng.

Lần theo các manh mối từ điện thoại, một số lạ nhắn tin đe dọa Lan và Quang. Sim rác, nạp tiền tại tiệm tạp hóa gần nhà. Chủ tiệm nhớ rõ: “Nam thanh niên, đội mũ bảo hiểm, bịt kín mặt.”

Camera internet gần đó ghi lại hình ảnh kẻ này – dáng người nhỏ, mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai. Điều bất ngờ: người đó từng xuất hiện gần nhà Lan trước ngày cưới. Hàng xóm nhận ra: Cường – người yêu cũ của Lan.

Minh cho phong tỏa các tuyến đường. Đúng trưa, có tin báo một thanh niên nghi vấn đang lên xe đi Cần Thơ. Kiểm tra cho thấy đúng là Cường. Bị bắt, hắn vùng chạy rồi nhảy xuống sông, nhưng bị bắt giữ trong tình trạng kiệt sức.

Đối diện Đại úy Minh, Cường ban đầu câm lặng. Nhưng khi bị vạch trần bằng loạt bằng chứng – từ tin nhắn, camera đến vết giày – hắn sụp đổ:
“Em chỉ muốn cứu Lan… em dọa Quang để hắn sợ… em không ngờ mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.”

Hắn thừa nhận ngắt camera, nhắn tin, lẻn vào nhà qua cửa sau để gặp Lan, định khuyên cô bỏ trốn. Nhưng Quang bắt gặp. Hai bên xô xát, hắn bỏ chạy. Sau đó… là tiếng hét. Là máu.

Tưởng như mọi chuyện sáng tỏ, nhưng Minh không vội kết luận. Ông yêu cầu kiểm tra dấu giày hiện trường lần nữa. Kết quả: có một vết giày không thuộc về Quang hay Cường. Loại giày đó chỉ bán ở một cửa hàng duy nhất trong thành phố. Camera cửa hàng ghi lại cảnh một người… là em gái Quang – Thảo – mua đôi giày đó ngay trước ngày cưới.

Cú lật bất ngờ. Minh bí mật gọi Thảo lên làm việc. Trước ánh mắt dò xét của ông, cô gái trẻ toát mồ hôi. Minh hỏi:
“Cô có vào phòng tân hôn đêm đó không?”

Thảo cười gượng: “Không… cháu chỉ ở dưới nhà…”

“Vậy giải thích sao về vết giày của cô trong phòng?” – Minh đặt bản in đối chiếu ra bàn.

Thảo run rẩy, rồi đổ gục xuống, nghẹn ngào:
“Cháu… không chịu nổi khi thấy anh Quang cưới Lan. Cháu biết anh ấy từng bạo hành bạn gái cũ. Lan là bạn cháu hồi cấp hai… Cháu nghe Cường kể ý định nhắn tin dọa, nên cháu tự vào phòng trước, giấu sẵn dao… phòng khi Quang làm điều gì tệ hại.”

“Cô là người để dao dưới gối?”

“…Vâng. Khi mọi chuyện vượt tầm, cháu bỏ chạy. Cháu không nghĩ Lan sẽ thực sự dùng nó…”

Minh trầm ngâm. Vụ án tưởng như đã rõ, nhưng giờ có thêm lớp màn khác: Sự cảnh giác, nhưng cũng là can thiệp nguy hiểm.

Trong phiên tòa chấn động Vĩnh Long, Lan được tuyên vô tội với lý do phòng vệ chính đáng. Cường bị xử vì tội xâm nhập bất hợp pháp. Thảo, dù không bị kết tội hình sự, cũng bị khiển trách nặng nề vì hành vi che giấu vật chứng.

Bà Hòa – mẹ Quang – bị điều tra vì liên quan đến một đường dây mai mối ép gả thông qua người tên Mạnh – tay giang hồ khét tiếng. Toàn bộ hôn nhân của Lan là một “cuộc giao dịch” để xóa nợ.

Lan được trả tự do. Nhưng cô không quay về nhà cũ. Cô vào trung tâm điều trị tâm lý ở Cần Thơ, sống lặng lẽ dưới cái tên mới. Trong một buổi trị liệu, bác sĩ hỏi cô:
“Nếu được chọn lại… cô có cưới Quang không?”

Lan mỉm cười nhạt nhòa, ánh mắt xa xăm:
“Em sẽ chọn được khóc trong nhà trọ còn hơn cười trong lễ cưới định mệnh.”

Câu chuyện khép lại, nhưng dư âm thì chưa. Một đêm tân hôn đẫm máu không chỉ là bi kịch của hai con người trẻ, mà là hồi chuông đau đớn về những cuộc hôn nhân không tình yêu, nơi người ta đem thân phận phụ nữ ra trao đổi như một món hàng.