Con Dâu T/à/n Nhẫn Bày Mưu H/ạ/i Mẹ Để Ăn Trọn Tiền Bảo Hiểm — Sự Thật Bị Phát Hiện, Chủ Mưu Phát Điên, Khiến Cả Làng Căm Phẫn.
Con Dâu T/à/n Nhẫn Bày Mưu H/ạ/i Mẹ Để Ăn Trọn Tiền Bảo Hiểm — Sự Thật Bị Phát Hiện, Chủ Mưu Phát Điên, Khiến Cả Làng Căm Phẫn.
Ở làng Nhơn Hòa, không ai không biết bà Dần. Một người đàn bà từng sống lam lũ, chịu thương chịu khó, góa bụa từ khi con trai mới mười tuổi. Suốt bao năm, bà sống bằng nghề thuốc nam, mưa nắng không quản, chỉ để nuôi thằng Lộc nên người.
Ngày Lộc cưới Trà – một cô gái thành thị sắc sảo, ai cũng mừng thay bà. Nhưng có ai ngờ, chính người con dâu ấy lại từng bước đẩy mẹ chồng vào cõi chết êm ái — bằng thuốc bổ, nước cam và những bản hợp đồng giả.
Lên thành phố, bà Dần bị nhốt trong căn phòng nhỏ sát chân cầu thang. Bữa cơm mặn như lời cảnh báo. Nồi cháo bị đổ đi như lòng bà bị xé vụn. Nhưng bà im lặng — như bao người mẹ già khác — chọn chịu đựng vì tình thân, vì “ở ké” trong nhà con.
Cho đến một ngày, giữa ly nước cam có mùi lạ, giữa cú ngã bất thường trong nhà tắm, giữa những giấc ngủ ngày càng nặng nề… bà phát hiện một mảnh giấy rơi từ lọ thuốc. Mắt bà dại đi, nhưng đầu óc bừng tỉnh: liều lượng thuốc được tăng gấp đôi.
Câu chuyện rẽ hướng khi Tú — cháu nội mới 16 tuổi — thì thầm:
“Con thấy mẹ bỏ gì đó vào tô cơm của nội… con lén ghi âm rồi…”
Bà Dần không còn lặng im. Bà bắt đầu hành trình thu thập bằng chứng:
– Bản hợp đồng bảo hiểm nhân thọ giả
– Giấy khám bệnh tâm thần giả mạo
– Bản ghi âm con dâu bàn chuyện “đáo hạn hợp đồng”…
– Và cả ánh mắt hốt hoảng của Lộc khi mọi chuyện vỡ lở
Bà không làm lớn, chỉ đi nhẹ, từng bước. Mỗi buổi tối, thay vì uống thuốc, bà giấu vào khăn giấy. Ly nước cam thì đổi bằng nước lọc. Và khi đủ bằng chứng, bà đến thẳng Ủy ban xã, gửi hồ sơ tố cáo. Câu nói bà viết trên đơn khiến ai đọc cũng lạnh sống lưng:
“Tôi không còn tin con dâu, và tôi cần sống sót để chứng minh rằng mình chưa chết.”
Ai cũng nghĩ bà già nhà quê sẽ chịu trận. Nhưng không. Bà từng là hội trưởng phụ nữ xã, biết đọc, biết viết, biết luật. Và quan trọng hơn — bà còn tỉnh. Một tảng đá tưởng đã mục, hóa ra lại là thứ duy nhất không vỡ trong cơn lũ ngọt ngào.
Khi cơ quan điều tra vào cuộc, mọi thứ sáng tỏ. Trà – cô con dâu mẫu mực – cúi đầu trong buổi đối chất, nước mắt lưng tròng nhưng không còn nước mắt để khóc cho lương tâm. Giọng bà Dần vang lên trong phòng họp:
“Tôi từng khen cô là con dâu giỏi. Nhưng giờ thì tôi biết, cô giỏi vì biết diễn. Còn tôi sống sót vì tôi dám tỉnh.”
Trà bị khởi tố. Không ai mừng. Nhưng cả làng thở phào. Lộc — con trai bà — suy sụp, nhưng cuối cùng cũng tìm đến quán cháo từ thiện bà mở sau nhà. Ngày giỗ ông Sáu – chồng bà – lần đầu tiên sau bao năm, cả ba người lại ăn cùng nhau. Bữa cơm không lời xin lỗi, không nước mắt, chỉ có… tô cháo nóng và một miếng trứng nhỏ đặt vào chén bà bởi Tú.
Sau tất cả, bà Dần không chọn tha thứ, cũng chẳng chọn trả thù. Bà chọn sống tiếp, như cách bà ghi trong nhật ký:
“Tôi không sống để được gọi là má. Tôi sống để mỗi sáng nhìn vào gương mà không thấy mình ngu.”
Nếu một bà mẹ già còn đủ tỉnh táo để tự cứu mình giữa những thủ đoạn ngọt ngào, thì không có lý do gì để chúng ta sống mà mù quáng tin mãi vào một tình thân chỉ có vỏ ngoài.