Một Tay Tôi Lo Toan Tết Nhất, Mẹ Chồng Hào Phóng Lì Xì Cháu Đích Tôn 200 triệu, Con Tôi Chỉ Nhận Được 20K, Tôi Không So Đo Chỉ Lặng Lẽ Lì Xì Lại Cho Bà Một Điều “Bật Ngửa” Lớn Hơn

Một Tay Tôi Lo Toan Tết Nhất, Mẹ Chồng Hào Phóng Lì Xì Cháu Đích Tôn 200 triệu, Con Tôi Chỉ Nhận Được 20K, Tôi Không So Đo Chỉ Lặng Lẽ Lì Xì Lại Cho Bà Một Điều “Bật Ngửa” Lớn Hơn.

Tết năm ấy, trời lạnh hơn mọi năm. Nhưng cái lạnh không nằm ở thời tiết mà lẩn khuất ngay trong ánh mắt người thân. Tôi không bao giờ quên ánh mắt của con trai tôi hôm đó—tròn xoe, ngơ ngác, nhìn cái bao lì xì đỏ thắm trong tay chỉ có đúng… hai tờ 10.000 đồng. Tổng cộng 20.000 đồng. Trong khi đó, cu Khang—con trai của chị chồng, cháu đích tôn nhà họ Viên — được bà nội rút hẳn bao lì xì dày cộp:

“Nè con, 200 triệu đầu năm, để lấy vía học giỏi, làm ông này bà nọ nghe chưa!”

Cả nhà cười vang. Tôi cũng cười. Nhưng bàn tay tôi siết chặt. Tường—con trai tôi, ngoan hiền, học giỏi, chưa từng làm phiền ai—chỉ được bà nội dúi nhẹ bao lì xì vào tay, không một lời chúc, không một ánh mắt yêu thương. Tôi nhìn con, cổ họng nghẹn lại. Nó chưa hiểu gì, vẫn hí hửng khoe:

“Mẹ ơi, con được hai chục!”

Tôi mỉm cười, vuốt tóc nó. Lòng tôi lạnh hơn gió bấc đầu năm. Tôi làm dâu nhà họ Viên đã hơn 15 năm. Mười năm năm sống chung với má chồng—bà Viên—người phụ nữ nổi tiếng khắt khe, sĩ diện và trọng cháu đích tôn như thánh. Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình hiền lành, lễ phép, biết trước biết sau, sớm muộn gì cũng được thương. Nhưng không. Hóa ra, có những thứ đã bị phân vai từ khi bước chân vào nhà chồng: chị dâu cả là con trưởng, sinh cháu đích tôn—được yêu thương, được trọng vọng. Tôi—dâu út, quê mùa, sinh con trai út—là kẻ đứng bên lề. Không một lời trách móc, tôi gói gọn tổn thương vào lòng, im lặng rửa bát, rửa luôn nước mắt của chính mình.

Sau bữa cơm tối hôm đó, khi cả nhà chụp ảnh, đốt pháo, tôi dọn dẹp trong bếp. Con tôi đứng sau lưng, tay vẫn nắm chặt cái bao lì xì mỏng dính. “Má ơi, người ta không thương con thì con phải thương chính mình nghe chưa?” – tôi ôm nó, cổ họng nghẹn đắng.

Sáng mùng ba Tết, tôi dắt con ra khỏi nhà bà. Không một ai tiễn, không một tiếng pháo. Nhưng lòng tôi nhẹ tênh. Lần đầu tiên trong đời làm dâu, tôi không im lặng để chịu đựng. Tôi chọn bước đi.

Một tuần sau, điện thoại đổ chuông. Má chồng tôi gọi tới.

“Con về nhà má chút được không?”

Tôi do dự. Giọng bà không còn sắc sảo, không còn khắt khe. Chỉ là một câu nói nhẹ tênh, như tiếng gió lùa qua mái ngói cũ. Tôi về. Không phải vì nghĩa vụ. Mà vì tôi muốn hiểu, tại sao một người mẹ có thể phân biệt con cháu đến vậy. Và tôi nhận ra—bà không còn là bà Viên quyền lực năm nào.

Bà ngồi co ro trong căn nhà lạnh lẽo. Không tiếng cười. Không tiếng trẻ con. Không có bánh chưng nóng hổi như mọi năm. Chỉ có bà và mớ lá dong chưa gói hết, nằm trơ trọi giữa gian bếp. Chúng tôi không cần nói nhiều. Một bát cháo nóng tôi nấu, bà ăn hết sạch. Bà không chê nhạt, không trách móc. Mà chỉ thở dài.

“Thảo… Má sai rồi.”

Tôi nhìn bà. Ánh mắt đó lần đầu tiên không còn cao ngạo, chỉ toàn một màu tuyệt vọng cuối đời. Bà bắt đầu kể: Chị dâu cả đã âm thầm chuyển sổ đỏ đất đai sang tên vợ chồng nó. Không hỏi ý má, không báo ai. Chỉ một ngày đẹp trời, bà phát hiện mình… không còn sở hữu gì cả.

“Con ơi, má không tiếc đất. Má tiếc… niềm tin.”

Tôi nhìn bà, lòng vừa thương vừa đau. Bà từng đối xử tệ với tôi, từng rút phong bì lì xì chia theo vai vế, từng xem trọng chị dâu cả vì sinh cháu đích tôn. Nhưng giờ, bà đang nếm mùi bị chính ruột rà của mình đẩy xuống đáy.

“Con giúp má làm đơn kiện lại đất.” – giọng bà run, nhưng kiên quyết.

Tôi ngỡ ngàng. Bà Viên—người từng nói “đưa con ra tòa là bại hoại”—giờ đây lại chủ động bước ra ánh sáng. Không phải vì tiền, mà vì danh dự.

Tôi ngồi gõ từng dòng đơn, từng dòng chi tiết từng khoản tiền viện phí, tiền xe, tiền thuốc… mà tôi đã bỏ ra chăm bà suốt mấy năm trời, chưa một lần bà nhắc tới. Lần đầu tiên, bà nhìn tôi như một người con—không phải con dâu, mà là con má.

Chị dâu cả đến. Vẫn váy đẹp, giày cao gót, nụ cười chuẩn mực.

“Má nói gì kỳ vậy? Con giữ đất giùm mà!”

Anh rể chen ngang:

“Bà già rồi còn nghĩ quẩn. Đừng kiện ra tòa mất mặt cả dòng họ!”

Tôi đứng cạnh má. Lặng lẽ. Má đặt hồ sơ lên bàn. Giọng bà tuyên bố rõ ràng:

“Tôi đòi lại không phải vì đất. Mà vì tôi không muốn chết mà vẫn ngu.”

Cả nhà sững sờ. Phiên tòa diễn ra. Bằng chứng do tôi chuẩn bị: giấy viết tay không công chứng, chữ ký khác nét, ngày ký trùng thời gian má nhập viện. Có cả giấy khám bệnh, đơn thuốc, và lời khai từ chú tổ trưởng khu phố. Luật sư bên chị dâu cả bắt đầu lúng túng. Má ngồi thẳng lưng, không run, không cúi đầu. Bà nhìn về phía tôi. “Má không lú. Má chỉ tin nhầm người.”

Một tuần sau phiên xử sơ bộ, có thư gửi đến. Chị dâu cả viết:

“Nếu má còn theo kiện, xem như má không còn là má con.”

Má không nói gì. Chỉ ngồi trên giường, vuốt nhẹ sổ đỏ cũ đã nhàu. Rồi lặng lẽ ký tên làm lại hồ sơ công chứng, chia lại tài sản. Lần này, không chia cho ai hết. Bà ghi: “Giữ lại cho người còn thương tôi.”

Và cú lật kèo cuối cùng đến vào đúng ngày nhận quyết định tòa đình chỉ việc sang tên.

Chính quyền xác minh có dấu hiệu lừa đảo trong quan hệ huyết thống. Toàn bộ hồ sơ bị niêm phong, chị dâu cả và anh rể bị điều tra.

Làng xóm xôn xao. Còn má—bà Viên—lặng lẽ ngồi trong gian bếp quen, ăn bát cơm tôi nấu, lần đầu trong đời không bị so sánh.

Tết năm nay, má gọi tôi sớm. Không để phân phong bao lì xì. Mà để tôi… ngồi chung mâm. Tường chạy vào, má ôm nó vào lòng:

“Cục vàng của bà đây nè.” – bà nói.

Nó cười, nắm tay má. Không phải vì phong bì. Mà vì lời yêu thương đầu tiên trong đời được nghe từ bà nội.

Kết thúc hả hê không phải là khi chị dâu cả mất đất, mà là khi một người mẹ dám sửa sai, một người con dâu dám lên tiếng, và một đứa trẻ thôi phải học bài học bất công quá sớm.

Và tôi—người từng bị quên lãng—cuối cùng cũng được gọi đúng tên mình trong gia đình này.