Mẹ Chồng Giữ Hết Tiền Mừng Cưới Và Cái Tát Điếng Người Giữa Mâm Cơm Đầu Tiên, Khiến Tôi Tỉnh Mộng Về Làm Dâu Hào Môn Xịn

Tôi từng tin rằng cưới được chồng Phố Cổ, gốc Hà Nội xịn là vé một chiều bước vào thiên đường. Tin đến mức mặc chiếc váy cưới trắng tinh, nở nụ cười rạng rỡ như trúng số khi ngồi trên xe hoa lướt qua những ngõ nhỏ quê mùa, nơi tôi từng lớn lên bằng nước mắt của mẹ.

Người ta xì xào: “Con nhỏ đó số sướng ghê, lấy được chồng Hà Nội, nhà ba tầng đó nghen!”
Tôi cúi đầu cười, vừa xấu hổ vừa tự hào. Không phải vì tôi xuất sắc, mà vì tôi nghĩ mình được chọn, như một món đồ quý hiếm trong mắt gia đình chồng. Nhưng tôi đâu biết, hào môn không phải là ánh đèn vàng hay salon gỗ lim, mà là một cái bẫy, ngọt ngào và lạnh lẽo đến tận xương.

Bà Đào – mẹ chồng tôi – cười dịu dàng khi ôm lấy toàn bộ tiền mừng cưới và vàng vòng. “Của con vẫn là của con, má chỉ giữ dùm,” bà nói, giọng ngọt như mía lùi. Nhưng mãi sau tôi mới hiểu, “giữ dùm” là một từ khác của “tịch thu vĩnh viễn.”

Khi tôi xin tiền mua máy may để phụ giúp kinh tế, bà ném lại một câu: “Nhà này không phung phí!”
Còn chồng tôi, Huy, người mà tôi từng nghĩ là chỗ dựa suốt đời, vẫn chỉ cắm mặt vào điện thoại, gật gù đồng tình với mẹ như một đứa con ngoan. Chuyện gì tôi cũng phải xin phép. Gửi vài đồng về quê cho mẹ cũng cần “trình”. Và khi tôi ngập ngừng hỏi xin phần tiền mừng cưới – cái phần mà chính tay tôi nhận – bà đã nói như tạt nước vào mặt:

“Tiền đó người ta mừng cho nhà này, không phải cho con!”

Tôi không còn nhịn được nữa. Giữa mâm cơm đông đủ họ hàng, tôi thốt lên lời cuối:

“Con không xin gì thêm, chỉ xin lại phần của con để mở tiệm tóc nhỏ. Con muốn đi làm, không muốn ngửa tay mãi nữa…”

Tiếng muỗng gõ vào bát vang lên chát chúa. Rồi Huy – người chồng mà tôi từng trao trọn giấc mơ – bất ngờ đứng bật dậy. Một cú tát như trời giáng thẳng vào mặt tôi. Tai tôi ù đi. Cả họ im lặng. Không ai bênh. Không ai can. Chỉ có một tiếng xe máy dừng ngoài cổng.

Là mẹ tôi. Bà nhìn tôi với má đỏ ửng, ánh mắt nghẹn ngào nhưng không một lời trách. Bà chỉ đặt tay lên vai tôi, siết nhẹ. Một cái siết khiến nước mắt tôi rơi xuống… không phải vì đau, mà vì được ai đó yêu đúng lúc nhất. Tôi bỏ đi trong đêm. Không lấy gì – chỉ mang theo chiếc kéo cũ, cái áo dài của mẹ và giấc mơ từng bị bóp nghẹt giữa những bữa cơm nhà chồng.

Tôi xin làm tạp vụ tại tiệm tóc nhỏ đầu chợ. Lau sàn, rửa đầu, bị khách mắng, bị chê gội vụng. Nhưng tôi không thấy nhục – vì ít nhất tôi đang sống cho chính mình, không phải cho ai khác. Rồi một hôm, bà Tư – người hàng xóm già – dúi vào tay tôi một cái kéo gỉ sét và nói:

“Không bén nữa, nhưng giữ lấy cái lộc nghề.”

Từ đó, tôi bắt đầu học nghề một cách nghiêm túc. Lớp dạy nghề tóc ở trung tâm cộng đồng, tấm bằng tay nghề cấp huyện, rồi tiệm tóc nhỏ mang tên “Tóc Má” khai trương giữa một sáng gió xuân. Tôi gửi một tấm thiệp đến nhà cũ. Không phải mời đám cưới, mà là lời mời đến buổi cắt tóc miễn phí cho người cao tuổi. Tôi không chờ bà Đào tới. Nhưng khi bóng bà thấp thoáng ngoài cửa, tôi hiểu… có những người cần rất lâu để học cách làm người. Tôi khoác khăn cho bà, không giận, không oán.

“Bà thích ngắn vừa hay ngắn sát?” – tôi hỏi, như hỏi bất kỳ khách nào.

Khi cắt xong, bà nhìn tôi qua gương, đôi mắt hoe đỏ:

“Cảm ơn con.”

Tôi đáp nhỏ:

“Dạ, cháu làm nghề. Ai tới cháu đều cắt như nhau.”

Không hơn. Không kém.

Vài tháng sau, cán bộ xã đến nhà bà Đào đưa thông báo: Căn nhà ba tầng đã được Huy chuyển quyền sở hữu cho Thủy. Bà Đào không còn quyền sử dụng.

Một cánh cửa đóng sầm lại. Nhưng không phải vì Thủy trả thù. Mà vì Huy – sau tất cả – cuối cùng cũng hiểu ra. Thủy không trở lại nhà đó, không giành giật. Cô chỉ chuyển sổ đỏ để căn nhà không bị xiết nợ. Còn mình, cô sống tiếp cuộc đời của người tự do – với một tiệm tóc nhỏ, mẹ già bên cạnh, và những học trò mới cầm kéo bằng trái tim.

Tết năm đó, bà Đào quay lại lần nữa. Không áo lụa, không kiêu hãnh. Bà ngồi trước gương, khẽ gật đầu như bao khách khác. Thủy cắt cho bà, mái tóc bạc rơi từng sợi. Mỗi sợi là một quá khứ. Không một lời trách, không một tiếng thở dài. Chỉ có kéo, và tay. Khi xong, bà đặt tiền lên bàn. Mẹ Thủy nhẹ nhàng trả lại:

“Tới là quý rồi. Nhà tôi không thiếu cái ơn đó.”

Ngoài cửa, bà Tư đứng nhìn. Hai người đàn bà già – một từng nâng Thủy, một từng đè nát giấc mơ cô – giờ đi song song trong nắng nhạt, không ai nói gì, nhưng lòng ai cũng trĩu xuống.

“Đàn bà không cần lấy ai để sống, chỉ cần biết mình là ai để sống cho ra hồn.”

Trên bảng hiệu tiệm tóc “Tóc Má”, dòng chữ nghiêng nghiêng trong gió:
“Không có dòng họ giàu nào nâng tôi lên – chỉ có bàn tay mẹ và cây kéo cũ.”

Và tiếng kéo vẫn vang lên lách cách. Mỗi nhát kéo, mỗi mái đầu bạc – là một phần cuộc đời mới của người phụ nữ từng đứng sau bức rèm nhung hào môn, nay đã biết tự mở rèm, để ánh sáng rọi vào chính mình.