Chê con dâu không biết tiêu tiền, mẹ chồng cùng chồng nhất quyết bàn gia lại tiền tiết kiệm cho mẹ chồng giữ. Cho tới một ngày, chồng tôi hỏi lại mẹ anh về số tiền đó, sự thật vỡ lẽ anh lại đùng đùng đòi ly hôn với tôi

Chê con dâu không biết tiêu tiền, mẹ chồng cùng chồng nhất quyết bàn giao lại tiền tiết kiệm cho mẹ chồng giữ. Cho tới một ngày, chồng tôi hỏi lại mẹ anh về số tiền đó, sự thật vỡ lẽ anh lại đùng đùng đòi ly hôn với tôi.

Minh Phương là kiểu gái thành phố chuẩn gu độc lập, tự tin, chẳng ngán ai. Bạn bè hay trêu: “Mày lấy chồng chỉ để thử cảm giác thôi chứ thiếu gì đâu!” Nhưng yêu thì vẫn cứ yêu, rồi cũng có ngày xách vali về làm dâu nhà Gia Huy – một anh chàng ngoại hình ổn, đầu óc tốt, sự nghiệp vừa chớm nở và… một gia đình “bà mẹ quốc dân” siêu cấp drama.

Ngày đầu tiên bước vào nhà chồng, Minh Phương đã bị sốc văn hóa. Mẹ chồng, bà Dậu, luôn nhấn nhá: “Con gái bây giờ chỉ biết tiêu, đưa tiền mẹ giữ cho chắc!” Ủa, tiền hai vợ chồng làm ra, tự nhiên thành của mẹ giữ? Nhưng vì muốn yên ấm, Minh Phương “tạm” nhường nhịn.

Nhưng “tạm” của cô hóa ra lại là vĩnh viễn đối với nhà chồng. Toàn bộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, bà Dậu ung dung giữ hộ. Được vài tháng, tiền ấy lại được mẹ chồng “ủy quyền” cho em gái giữ, rồi em gái lại chuyển cho… chồng mình tiêu sạch. Đỉnh điểm là khi công ty của Gia Huy gặp khủng hoảng, cần tiền xoay vòng. Cả nhà cuống lên hỏi tiền thì chỉ nhận lại câu trả lời “hết sạch rồi”. Không còn đồng nào!

Căn nhà nhỏ bỗng biến thành chiến trường. Tiếng gào của Gia Huy làm rung cả cửa kính:
“Tiền của con đâu mẹ?”
Bà Dậu run lẩy bẩy, nước mắt ròng ròng:
“Mẹ tưởng em con giữ thì yên tâm ai ngờ nó dại quá…”

Chưa kịp bốc hơi hết tức, Minh Phương bị quy kết luôn là “người khởi xướng”. Gia Huy gầm lên:
“Tại em tiêu linh tinh nên mẹ mới không cho em giữ tiền!”
Nghe mà điên! Minh Phương nghĩ lại những ngày yêu nhau, chưa từng đòi hỏi gì. Cô tự mua đồ, tự chi trả, luôn chủ động, còn giúp Gia Huy khởi nghiệp nhờ mối quan hệ của mình. Nhưng cuối cùng vẫn bị gắn mác “phung phí”.

Chuyện chưa dừng lại ở đó. Hồi mới cưới, mẹ chồng bắt hai đứa ký hợp đồng tiền hôn nhân – ai mua nhà, người nấy giữ, ai có của, người nấy quản, tiêu xài chia đôi sòng phẳng. Nghe có vẻ hiện đại, thực chất là đề phòng cô “bốc hơi” tài sản của nhà chồng. Minh Phương ký, vì tự tin bản thân chẳng cần gì.

Thời gian trôi, mỗi ngày Minh Phương như sống giữa hai phe: mẹ chồng và chồng – lúc nào cũng đồng lòng một chiến tuyến, còn cô mãi là “con dâu ngoài rìa”. Những tranh cãi không hồi kết, những trận chiến lạnh lùng và những lần mẹ chồng “diễn sâu”, lăn ra ôm ngực kêu đau mỗi khi bị nhắc chuyện tiền nong.

Đỉnh điểm, đến một ngày trời mưa, Minh Phương phát hiện mình có thai. Đứng trước gương, cô nhìn bụng mình và tự hỏi: “Có nên để con lớn lên trong môi trường đầy tính toán, nhỏ nhen này không?” Câu trả lời đến rất nhanh: Không!

Buổi tối hôm ấy, Minh Phương lạnh lùng đặt giấy khám thai lên bàn, nhìn chồng:
“Em muốn ly hôn.”

Gia Huy sững sờ:
“Vì chuyện tiền nong thôi mà, em cần gì làm lớn chuyện?”
Cô cười nhạt:
“Không phải vì tiền, mà vì em không chịu nổi khi sống với người chồng lúc nào cũng bám váy mẹ, không bảo vệ được vợ, lại còn nghe mẹ nói vợ tiêu xài hoang phí.”

Mẹ chồng nghe thấy thì chạy vào, mặt mũi u ám, lập tức đổi vai diễn:
“Ôi, con bất hiếu, cả nhà này nuôi dạy con mà giờ con đòi chia đôi nhà hả?”
Minh Phương không nhún nhường:
“Đúng, tôi đòi chia đôi. Ba năm nay tôi góp công, góp sức, góp nước mắt, tôi có quyền!”

Bà Dậu lại lăn ra sofa, ôm ngực, miệng gào:
“Ôi giời ơi, tôi chết mất!”

Bà tưởng Minh Phương sẽ nhún nhường như mọi lần. Nhưng không. Lần này, Minh Phương quá mệt để chịu đựng. Cô vạch trần luôn chuyện mẹ chồng từng lấy khuyên tai, vòng cổ của cô đem cho con gái riêng. Không ai nhận tội, nhưng ai cũng lúng túng.

Gia Huy nhảy dựng lên:
“Nhà này tôi mua trước khi cưới, lương cô được bao nhiêu, còn đòi chia tài sản?”

Minh Phương phá lên cười, đúng kiểu “vã mặt”:
“Tiền lương của tôi mẹ anh vẫn nói là tiêu sạch mỗi tháng mà. Anh sợ mất gì nữa?”

Lúc ấy, gia đình Minh Phương bất ngờ xuất hiện. Anh họ cao to của cô bước vào, không nói không rằng, tặng ngay cho Gia Huy một cú đấm “trời giáng”. Bà Dậu sợ quá, đổi sang mode van xin:
“Bà thông gia, tôi biết lỗi rồi, xin tha cho tôi…”

Cô nhìn thẳng vào mẹ chồng, không một chút sợ hãi:
“Mẹ diễn hay đấy, nhưng lần này mẹ gặp đúng đối thủ rồi!”

Mấy hôm sau, Gia Huy lại bày mưu:
“Nếu ly hôn, khoản bồi thường của công ty sẽ thành nợ chung, em phải giúp anh trả!”
Minh Phương nhìn thẳng vào mặt mẹ chồng:
“Bà ký hợp đồng tiền hôn nhân rồi mà, còn tính toán kiểu gì nữa?”

Ngày ra tòa, Minh Phương bước đi giữa hai hàng ánh mắt, chẳng chút lưu luyến. Gia Huy ngồi bơ phờ, mẹ chồng thì khóc như mưa. Cô lạnh lùng ký giấy, tặng nhà chồng một câu cực gắt:
“Tôi từng tin chỉ cần mình chân thành thì nhà chồng sẽ thương. Nhưng cuối cùng chỉ nhận được những mánh khóe, những tính toán. Giờ tôi tự giải phóng cho mình!”

Ra khỏi cổng tòa, cô up story Facebook:
“Drama mẹ chồng con dâu chỉ vui khi bạn không phải là nhân vật chính. Đừng sống nhún nhường mãi, đến lúc phải vả mặt cả thế giới để sống cuộc đời của mình!”

Cộng đồng mạng vỗ tay rần rần. Ai cũng biết câu chuyện này sẽ truyền cảm hứng cho hàng nghìn cô gái đang vùng vẫy trong cuộc sống gia đình độc hại.

Một năm sau, Minh Phương trở thành bà mẹ đơn thân thành đạt, xinh đẹp rạng rỡ. Cuộc sống của cô như bước sang một trang mới: nhẹ nhõm, tự do, tự tin. Gia Huy thì thất nghiệp, về nhà ăn bám mẹ, bà Dậu ra chợ chẳng ai thèm ngó. Ai cũng bảo:
“Bà ấy tính toán quá, cuối cùng mất cả con dâu lẫn con trai.”

Minh Phương chỉ nhẹ nhàng đăng thêm một caption:
“Cảm ơn những drama của nhà chồng đã giúp mình trưởng thành, mạnh mẽ và biết sống đúng với giá trị của mình. Đời chỉ đẹp khi mình tự làm chủ!”