“Ôi, Chị Dâu Ơi, Chúng Ta Quên Ví Và Thẻ Rồi” — Gia Đình Chồng Tôi Cười Phá Lên Trong Bữa Tiệc, Tôi Chỉ Nhẹ Nhàng  Tặng Món Quà 546 Triệu Và Cú Trả Thù Không Cần Lớn Tiếng

“Ôi, Chị Dâu Ơi, Chúng Ta Quên Ví Và Thẻ Rồi” — Gia Đình Chồng Tôi Cười Phá Lên Trong Bữa Tiệc, Tôi Chỉ Nhẹ Nhàng  Tặng Món Quà 546 Triệu Và Cú Trả Thù Không Cần Lớn Tiếng

Sáng thứ Hai, Hà Mi vừa mới kịp nhấp ngụm cà phê thì bị gọi gấp lên phòng họp. Cô không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy nhói nơi ngực khi thấy bài trình bày truyền thông — thứ cô đã thức ba đêm để hoàn thành — đang được giám đốc khen ngợi… nhưng tên ở góc dưới phải lại là “Nguyễn Đình Phúc.” Không có một lời cảm ơn, không một lời nhắc đến. Phúc — kẻ từng mượn tài liệu để “tổng hợp” — giờ đứng trước cả ban điều hành, thản nhiên chiếm lấy ánh hào quang.

Chưa hết bàng hoàng, Hà Mi nhận được tin nhắn từ chị chồng: “Em chuẩn bị giúp chị tổ chức tiệc kỷ niệm 40 năm ba mẹ nha. Nhà hàng năm sao, chi phí chia đều. Không bàn cãi.” Cô bật cười trong lòng. Một lời mời mà không được phép từ chối.

Sự kiện này không phải chỉ là một bữa tiệc, mà là sân khấu hoành tráng nơi giới thượng lưu, nghệ sĩ và báo chí hội tụ. Và “chia đều” với vợ chồng cô – người đang còng lưng trả góp căn hộ chung cư 60m² – đồng nghĩa với hơn 150 triệu đồng chi phí tổ chức.

“Chị ơi, chi phí khoảng bao nhiêu ạ để em tính trước?” – cô nhắn lại.

Đã xem. Không hồi âm.

Ba ngày sau, email từ Thảo Linh tới: “Kế hoạch chi tiết tiệc 40 năm – Không chỉ là bữa ăn.” Tệp đính kèm là hóa đơn 450 triệu cho tiệc “full service”, danh sách 50 khách mời, dress code sang trọng. Dưới cùng là ghi chú:

“Chi phí chia ba gia đình. Cọc 50 triệu trong 7 ngày.”

Hà Mi ngồi sững. Mắt cô dừng lại ở dòng chữ cuối: “Đặt tên phần thanh toán là Hà M – đại diện gia đình thứ hai.”

Một nỗi tê tái lan khắp cơ thể. Không phải vì tiền, mà vì cảm giác bị đưa vào tròng — và tất cả đều được lên kịch bản từ trước.

Tại công ty, mọi thứ càng tệ hơn. Phúc thao túng dữ liệu, điều chỉnh báo cáo ngân sách, khiến cô bị nhắc nhở vì “thiếu minh bạch.” Họp nội bộ, giám đốc lạnh lùng:

“Phúc sẽ thay mặt team báo cáo trực tiếp từ quý sau.”

Tối đó, mẹ chồng nhắn nhủ: “Nhớ mặc váy đen lịch sự nhé, đừng để người ta nghĩ nhà mình không biết dạy dâu.”

Mi không đáp.

Cô lặng lẽ là phẳng chiếc váy mua trong đợt sêu cuối mùa. Không nổi bật, nhưng tinh tế. Không sang trọng, nhưng không nhún nhường. Dũng, chồng cô, nắm tay cô nhẹ:

“Chỉ là một bữa tiệc thôi…”

Mi nhìn anh, cười:

“Không. Là một buổi diễn.”

Tại nhà hàng Lucasta – thiên đường của giới thượng lưu.

Tiệc bảy món, rượu nhập khẩu, mỗi bàn là một bộ phim về quyền lực. Thảo Linh bước ra như nữ chính trong bộ váy lấp lánh, nở nụ cười hoàn hảo.

“Chúng con xin gửi tặng ba mẹ món quà nhỏ – chuyến du thuyền châu Âu và chi trả toàn bộ tiệc tối nay như một lời tri ân.”

Cả phòng tiệc vỗ tay, máy ảnh lóe sáng.

Nhưng rồi, quản lý nhà hàng bước ra.

“Xin gửi hóa đơn 546 triệu đồng cho đại diện thanh toán: gia đình chị Thảo Linh – anh Văn và gia đình anh Dũng – chị Hà Mi.”

Cả khán phòng im phăng phắc.

Thảo Linh chớp mắt:

“Chị quên ví mất rồi, em Mi trả trước giúp chị nha!”

Dũng đứng bật dậy, tức giận. Nhưng Hà Mi giơ tay cản lại.

Cô bước ra giữa sảnh tiệc, ánh đèn rọi lên khuôn mặt bình tĩnh nhưng sắc lạnh.

“Tôi xin làm rõ: chị Linh chỉ yêu cầu tôi cọc 50 triệu. Không hề có thỏa thuận về việc chia đôi hóa đơn. Tôi và chồng tôi không có khả năng chi trả 270 triệu cho một buổi tối.”

Mọi người bắt đầu xì xào. Ba Hưng đứng dậy, giọng nghiêm:

“Không cần thu tiền. Tôi đã thanh toán từ hai tuần trước. Và tôi muốn nói rõ: mẹ các con và ba không bao giờ để các con phải gồng gánh những gì vượt quá sức. Nhưng cái tôi không ngờ… là con lại lấy tình thân làm cái cớ để thử lòng em dâu.”

Mẹ Kim bước tới, nắm tay Mi:

“Từ nay, con không cần cố nữa. Mẹ thấy rồi. Mẹ đã thấy từ lâu.”

Sáng hôm sau, tại công ty, giám đốc tuyên bố:

“Tài khoản sửa báo cáo là của Phúc. Cậu bị đình chỉ để điều tra nội bộ. Và dự án sẽ được giao lại cho người thật sự đã làm – Hà Mi.”

Cả phòng họp vỗ tay. Cô không rơi nước mắt, nhưng trong lòng như trút bỏ một gánh nặng.

Cuối tuần, tại nhà ông bà nội, Thảo Linh mặc sơ mi trắng, không còn váy hiệu hay túi Hermes. Cô cúi đầu trước Hà Mi:

“Em xin lỗi, không phải vì ba mẹ bắt, mà vì em biết mình sai.”

Mi đáp khẽ:

“Em không cần chị thương. Em cần chị tôn trọng.”

Ba Hưng mỉm cười:

“Tốt. Từ tuần sau, Linh sẽ tham gia chương trình cộng đồng cùng CSR team – do Hà Mi cố vấn.”

Tối đó, hai vợ chồng lại ăn hủ tiếu gõ như mọi khi. Dũng nâng ly:

“Mình sống như mình có, nhưng chưa bao giờ em thiếu giá trị.”

Mi bật cười. Nhẹ như mưa đầu mùa.

Một email mới hiện lên. GLC Holding – đối thủ của nhà chồng – mời hợp tác truyền thông.

Mi khẽ gõ:

“Cảm ơn, tôi rất hân hạnh. Chúng ta sẽ bắt đầu từ tuần tới.”