KINH HOÀNG XỨ ĐỒNG NAI: NỮ ĐẠI GIA U60 VÀ NỖI ÁM ẢNH BỆNH HOẠN PHÂN MẢNH 12 TRAI TRẺ THẢ ĐẦM TÔM TẠI CĂN BIỆT THỰ SỐ 28
KINH HOÀNG XỨ ĐỒNG NAI: NỮ PHÚ BÀ U60 VÀ NỖI ÁM ẢNH BỆNH HOẠN PHÂN MẢNH 12 TRAI TRẺ THẢ ĐẦM TÔM TẠI CĂN BIỆT THỰ SỐ 28
Đồng Nai, một đêm tháng 11 oi bức, cái nóng như sực nức tràn từ từng thớ đất đỏ bám khắp vùng công nghiệp Nhơn Trạch. Lúc kim đồng hồ chỉ đúng 20:15, một cuộc gọi vỡ òa giữa sự im lặng tại phòng trực ban Công an tỉnh – và cũng từ khoảnh khắc ấy, bóng ma kinh hoàng bắt đầu lộ mặt.
“Bao tải… mùi tử khí… người chết…,” – giọng người đàn ông run rẩy. Toàn, một công nhân vừa tan ca đêm, đứng trân trối giữa lối mòn hoang vắng khi phát hiện một chiếc bao tải rách mép, mùi hôi thối bốc lên ngùn ngụt giữa bóng tối.
Thiếu tá Huỳnh Tấn Lộc, đội trưởng đội trọng án – một người đàn ông từng vắt cạn thanh xuân trong những vụ án chưa có lời giải – có mặt chỉ sau 18 phút. Chiếc bao tải khi được mở ra đã phơi bày một phần thi thể nam giới với những đường cắt tinh vi, gọn ghẽ như từ một lưỡi cưa công nghiệp. Không một dấu vết giằng co. Không nhân chứng. Chỉ có mùi hóa chất nồng nặc và một sợi vải xanh lam bé xíu mắc ở mép bao – như một lời thách thức từ bóng tối.
Nhưng điều khiến Lộc lạnh gáy hơn cả, là vết cắt. Nó giống đến rợn người với một vụ án “chìm xuồng” năm ngoái – một cánh tay người trôi vào bờ hồ đá Long Thành. Cùng loại cưa. Cùng hóa chất. Cùng cách phi tang lạnh lùng.
Câu hỏi duy nhất còn lại là: kẻ sát nhân này đã giết bao nhiêu người?
Chỉ vài giờ sau, qua cuộc truy tìm trong cơ sở dữ liệu người mất tích và mạng xã hội, trung úy Bình lần ra một cái tên: Lê Hoàng Vũ, sinh viên năm cuối ngành kinh doanh. Cậu đã báo với gia đình rằng sẽ đi gặp một “nữ doanh nhân quyền lực” ở Đồng Nai để bàn chuyện đầu tư dự án.
Tất cả khớp đến đáng sợ.
Người bạn cùng phòng của Vũ kể lại: “Bà ấy già, chắc U60, nhưng nhìn như hotgirl. Tiền đổ vào mặt mũi nghe đâu mấy tỷ.” Chi tiết này khiến Lộc và Bình dừng bút. Một người phụ nữ bị ám ảnh bởi tuổi trẻ, giàu có, quyền lực, ẩn danh – và biết rõ cách chọn con mồi, chắn chắn, Vũ không phải nạn nhân duy nhất cũng không phải nạn nhân đầu tiên!
Chỉ sau một đêm, hồ sơ Trần Kim Phụng lật mở trước mặt họ. Một “nữ đại gia” bất động sản xuất thân từ đáy xã hội, không chồng, không con, không thân thích. Đế chế được dựng lên từ bất động sản, nông nghiệp công nghệ cao – nhưng thứ thật sự khiến bà ta nổi tiếng lại là khuôn mặt không tuổi nhờ hàng chục ca đại phẫu.
Và rồi, cú chốt định mệnh đến – định vị GPS cuối cùng của một nạn nhân khác tên Nhật – hiện lên một chấm xanh nhấp nháy… ngay nóc căn biệt thự số 28 khu đô thị The Per, Biên Hòa.
Lệnh đột kích khẩn cấp được ký vào lúc 18:27 ngày 26/11. Đội trọng án ập đến căn biệt thự trong im lặng. Không còi hụ. Không báo trước.
Bên trong – một thế giới băng giá, sang trọng đến ghê người. Trên tầng hầm, Nhật bị trói vào ghế sắt, sống sót trong gang tấc. Còn trong căn phòng bí mật ngụy trang sau tủ quần áo – Trần Kim Phụng, ung dung mặc váy lụa đỏ, cười nhạt như một bà hoàng bị làm phiền.
“Đây là nhà tôi. Các người có lệnh à?” – bà ta nói, mặt nạ thẩm mỹ không giấu nổi ánh nhìn đầy khinh miệt.
“Chúng tôi có người sống.” – tiếng Trung úy Bình vang lên từ bộ đàm, và nụ cười của bà ta rạn vỡ.
Bị còng tay đưa đi, Phụng không vùng vẫy, không khóc, chỉ lẩm bẩm: “Tụi nó đều giống nhau… tham lam và rẻ tiền…”
Ngày lục soát trang trại Cẩm Mỹ, một căn hầm bí mật lộ ra sau đống thuốc trừ sâu Z7. Trong căn phòng kín mít ấy – một lò mổ ngầm đúng nghĩa. Sàn xi măng có rãnh thoát máu, bàn mổ kèm còng da, dụng cụ treo trên tường sáng loáng.
Thiếu tá Lộc ra lệnh hút cạn hồ tưới tiêu bên ngoài. Khi nước rút, 11 bộ hài cốt – tất cả là nam giới độ tuổi 20–30 – lộ ra. Họ bị buộc vào những khối bê tông và vứt xuống như rác.
Tại phòng hỏi cung, Phụng không chối, cũng không hối lỗi.
“Chúng không yêu tôi. Chúng chỉ mê tiền, mê cái vỏ ngoài của tôi. Cũng giống như bọn đàn ông từng cười vào mặt tôi lúc tôi còn nghèo, còn xấu. Tôi chỉ trả lại… một chút công bằng.”
Thiếu tá Lộc im lặng. Không phải vì thương hại – mà vì rùng mình trước một tâm trí méo mó được bao bọc trong nhung lụa.
Tại phiên tòa mùa hè năm 2019, Trần Kim Phụng vẫn mang gương mặt không cảm xúc, thẳng lưng nghe tòa tuyên án tử hình. Bà ta không gào khóc, chỉ nhìn trừng trừng – như một tượng sáp đã hết linh hồn.
Gia đình các nạn nhân vỡ òa. Một người cha lao lên, cầm di ảnh con trai hét lớn: “Mày giết con tao vì nó không yêu mày à? Tao không cần nó đổi đời, chỉ cần nó còn sống!”
Tiếng vỗ tay nổi lên khi bản án kết thúc. Một tràng pháo tay cho công lý. Cho những linh hồn đã nằm im dưới đáy hồ.
Căn biệt thự số 28 sau này bị tịch thu, hoang phế trong cỏ dại. Còn trang trại ở Cẩm Mỹ – từng là “nơi sản xuất sầu riêng sạch chuẩn xuất khẩu” – giờ là vùng đất bị bỏ hoang, không ai dám bén mảng, như thể mặt đất nơi đó vẫn còn đang thì thầm tên của những người đã mất.
Một dòng chữ bằng sơn đỏ ai đó vẽ lên tường cũ:
“Lũ nhện thường sống trong bóng tối, nhưng một khi đã cháy, tơ của nó cũng chỉ là tro bụi.”