TÔI CỨ TƯỞNG ANH RỂ LÀ KẺ “YẾU ĐUỐI”, NHƯNG CHỈ MỘT KHOẢNH KHẮC NHÌN TRỘM QUA KHE CỬA NHÀ THẮM, ĐÃ KHIẾN TÔI PHẢI THAY ĐỔI CÁI NHÌN VỀ ANH…

TÔI CỨ TƯỞNG ANH RỂ LÀ KẺ “YẾU ĐUỐI”, NHƯNG CHỈ MỘT KHOẢNH KHẮC NHÌN TRỘM QUA KHE CỬA NHÀ THẮM, ĐÃ KHIẾN TÔI PHẢI THAY ĐỔI CÁI NHÌN VỀ ANH…

Tôi từng nghĩ mình hiểu rõ đàn ông – mạnh mẽ, quyết đoán, đôi khi có chút bất cần. Nhưng rồi có một người khiến tất cả những định nghĩa đó trong tôi sụp đổ – anh Lâm, anh rể tôi.

Tôi là Hà, 24 tuổi, mới tốt nghiệp đại học và tạm thời sống ở quê cùng bố mẹ. Trong gia đình, chị gái tôi – chị Thư – luôn là hình mẫu của sự thành công. Hơn tôi 12 tuổi, chị là người phụ nữ hiện đại: đẹp, giỏi giang, có địa vị, và… cực kỳ khó tính.

Chồng chị – anh Lâm – lại là người đàn ông đối lập: cao gầy, trầm lặng, hiền lành và… hay bị vợ mắng. Tôi từng không ưa anh. Tôi thấy anh nhu nhược, lúc nào cũng cười trừ, lùi bước. Trong mắt tôi, anh là kiểu đàn ông chẳng thể bảo vệ được ai, kể cả chính mình.

Thế rồi một ngày, chỉ vì một cái nhìn trộm qua khe cửa nhà tắm, mọi định kiến trong tôi đổ sập.

Hôm đó tôi đến nhà chị chơi vài hôm. Chị bận nên nhờ tôi trông cháu. Tôi vừa đặt balo xuống thì chị nói vọng ra từ bếp, “Anh Lâm đang tắm, em rửa mặt nghỉ ngơi tí nha.”

Tôi đi ngang qua nhà tắm thì thấy cửa khép hờ. Tiếng nước đã ngừng. Bản năng khiến tôi liếc nhìn qua khe cửa – và tôi chết sững trước những điều mình đang thấy… Anh Lâm không tắm. Anh đang quỳ gối lau sàn. Áo sơ mi chưa cởi, tay áo sắn cao ướt đẫm. Anh không cáu bẳn, không vội vàng, chỉ chậm rãi chùi từng góc một cách thành thạo. Anh làm việc đó như một thói quen, như thể nó là điều anh vẫn âm thầm thực hiện mỗi ngày.

Tôi rút lui, tim trùng xuống.

Tôi bắt đầu quan sát anh nhiều hơn.

Anh dậy từ sớm, pha cà phê cho vợ, gói hộp cơm mang đi làm, nấu cháo trắng khi chị bị đau dạ dày mà chẳng cần ai nhắc. Mỗi việc anh làm đều nhẹ nhàng, không một lời than vãn. Tôi từng hỏi anh: “Anh không mệt sao khi cứ phải nhịn mãi như vậy?”

Anh chỉ cười, “Mệt chứ. Nhưng nếu yêu một người thật lòng, thì mệt cũng là một phần của yêu thương.”

Tôi sững sờ. Không phải vì anh nói hay, mà vì trong lời anh nói là một trái tim bao dung hiếm có.

Rồi dần dần, tôi thấy chị tôi cũng thay đổi.

Chị bớt cáu gắt. Bớt áp đặt. Biết lắng nghe hơn. Biết chủ động đặt một cốc sữa lên bàn mỗi tối. Biết gắp thêm một miếng thịt vào chén chồng. Biết hỏi anh “Anh mệt không?” sau những ngày dài. Và tôi nhận ra: khi một người đàn ông đủ kiên nhẫn, phụ nữ sẽ học được cách dịu dàng.

Một buổi chiều, anh Lâm đưa tôi ra công viên đi dạo. Anh bảo: “Cảm ơn em đã về chơi.”

Tôi ngạc nhiên: “Em phải cảm ơn anh chứ. Nhờ anh, em hiểu ra rất nhiều điều.”

Anh nhìn xa xăm: “Chị em… từng là người chỉ biết gồng mình. Anh biết. Nhưng anh cũng biết trong lòng chị ấy là một đứa trẻ tổn thương. Mạnh mẽ ngoài mặt, yếu đuối bên trong. Chỉ là không ai thấy. Anh thấy.”

Tôi im lặng. Tôi nhớ về một chị Thư từng luôn là “chiến binh”, lúc nào cũng cố tỏ ra hoàn hảo. Nhưng giờ chị ấy đã biết cười, biết khóc, biết lùi lại và nói “xin lỗi”. Tất cả là nhờ người đàn ông mà tôi từng nghĩ là kẻ nhu nhược.


Một lần, tôi bắt gặp anh Lâm đang xem lại cuốn sổ nhỏ trong tay. Anh cười nói: “Anh hay viết vài dòng khi buồn.”

Tôi tò mò, và anh đưa tôi xem một trang: “Ngày Thư bỏ về ngoại, anh ăn cháo một mình trong nhà trống. Em không biết, nhưng mỗi lần em khóc sau cánh cửa, anh đều nghe. Chỉ là anh không giỏi an ủi.”

Tôi bật khóc.

Hóa ra có những tình yêu không cần nói thành lời. Chỉ cần có mặt. Chỉ cần lặng lẽ lau nhà sau lưng người vợ nóng nảy. Chỉ cần nhớ hôm nay người ấy đau dạ dày để nấu nồi cháo trắng.


Chị tôi cuối cùng cũng nhận ra. Chị nói trong nước mắt: “Em, chị từng tưởng mình mạnh mẽ. Nhưng chị đâu biết chính vì không cho người khác thể hiện tình cảm, chị đã khiến người ta tổn thương biết bao nhiêu.”

Tôi nắm lấy tay chị: “Nhưng chị còn kịp quay lại.”


Một năm sau, tôi nhận được tin chị Thư nghỉ việc ở công ty, mở tiệm bánh mang tên “An Thư” – ghép từ tên anh Lâm và tên chị.

Tôi ghé thăm tiệm bánh. Trong không gian nhỏ bé ấy, chị đang làm bánh, anh ghi đơn, con trai cười vang góc quầy. Một tổ ấm đúng nghĩa.

Tối đó, anh Lâm đưa tôi ra xe, như thường lệ. Trước khi xe lăn bánh, anh nói nhỏ: “Sau này nếu yêu ai, đừng yêu người khiến em hồi hộp. Hãy yêu người khiến em bình yên.”

Tôi cười, không giấu được giọt nước mắt.

Anh Lâm – người đàn ông mà tôi từng coi thường, giờ đây chính là chuẩn mực khiến tôi muốn yêu như một người trưởng thành. Không cần hoa hồng, không cần lời hứa, chỉ cần có nhau mỗi ngày trong bình dị.

Và tôi biết, không có cuộc hôn nhân nào hoàn hảo, nhưng có những người khiến hôn nhân trở nên thiêng liêng chỉ bằng sự nhẫn nại và tình yêu vô điều kiện.