“Mẹ chồng kh/i/nh miệt tôi là dâu miền Trung, công khai đưa tiểu tam về sống chung nhà, … cho đến một bữa cơm cả nhà phải cúi đầu…”

“Mẹ chồng kh/i/nh miệt tôi là dâu miền Trung, công khai đưa tiểu tam về sống chung nhà,… cho đến một bữa cơm cả nhà phải cúi đầu…”

Tôi về làm dâu nhà anh Hùng năm hai mươi lăm tuổi. Tình yêu của chúng tôi từng rất đẹp, từng hứa hẹn sẽ cùng nhau vượt qua sóng gió. Nhưng tôi không ngờ rằng sóng gió đầu tiên lại là… từ mẹ chồng.

Bà Cúc không ưa tôi từ lần đầu gặp mặt. Bà chê tôi người miền Tây, giọng nói “ngọt xớt như lừa người”, và liên tục mỉa mai chuyện nhà tôi nghèo, cha mẹ mất sớm. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng, vẫn đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc cả nhà chu đáo. Tôi tin một ngày bà sẽ hiểu. Nhưng rồi một người đàn bà tên Oanh xuất hiện – và tất cả mọi thứ sụp đổ.

Oanh là “đồng nghiệp thân thiết” của anh Hùng. Ngày đầu cô ta đến nhà, mang theo giỏ trái cây và nụ cười duyên dáng, tôi đã thấy ngay trong ánh mắt của mẹ chồng một tia sáng mà tôi chưa từng nhận được. Bà tiếp cô ta như con gái, khen “nết na”, “giỏi giang”, rồi mời ở lại ăn cơm. Từ hôm ấy, Oanh tới nhà thường xuyên. Rồi một hôm, cô ta mang theo vali. “Dọn về ở nhờ một thời gian vì trọ sửa chữa”, bà Cúc giải thích, mắt không dám nhìn tôi.

Tôi không hỏi, không khóc, không ầm ĩ. Tôi chỉ lặng lẽ nấu ăn, thu dọn, như một cái bóng. Oanh thì càng ngày càng lấn sâu. Cô ta bắt đầu nắm tay Hùng trước mặt tôi, ngồi ăn cùng bàn như vợ chính thức, thậm chí còn tranh bếp với tôi. Mẹ chồng nhìn thấy cũng chỉ cười, bảo: “Nhà có thêm người phụ nữ biết việc là phúc đức.”

Tôi hiểu. Họ đang từng bước đẩy tôi ra khỏi căn nhà này.

Nhưng tôi không phản kháng. Tôi chọn cách sống sót trong im lặng. Ba năm sau ngày cưới, tôi vẫn đều đặn nấu ăn cho cả nhà, từng món một, từng bữa một, dù không ai hỏi tôi muốn ăn gì.

Rồi bà Cúc bắt đầu yếu đi. Bà đau bụng, mất ngủ, đầy hơi triền miên không rõ nguyên nhân. Đi khám không ra bệnh, bà quay sang trách tôi: “Cô bỏ cái gì trong đồ ăn phải không?” Tôi không nói gì. Tôi chỉ đưa cho bà toa thuốc và nhẹ nhàng dặn: “Món nào mẹ không hợp, con đổi món khác.”

Tôi vẫn đều đặn nấu. Nhưng tôi bắt đầu quan sát kỹ từng món Oanh thích. Tôi không hề bỏ độc. Tôi chỉ chọn những món khiến họ phải khó chịu – như thể món ăn là tấm gương phản chiếu cách họ đối xử với tôi.

Một ngày, tôi tình cờ nghe thấy Oanh rủ rê Hùng đầu tư chung một dự án, đề nghị sang tên nhà để dễ vay vốn. Cô ta thậm thụt nói với mẹ chồng tôi rằng tôi “không biết làm ăn, không xứng làm vợ doanh nhân”. Tôi không lên tiếng. Tôi chỉ âm thầm ghi âm lại cuộc trò chuyện đó, và giữ như một vũ khí… chờ ngày cần.

Ngày đó đến sớm hơn tôi tưởng.

Một chiều, Hùng nhận được thông báo vỡ nợ, kèm theo hợp đồng vay tín dụng với con dấu và chữ ký giả. Oanh đã mượn tên anh để vay nóng đầu tư – và dự án thất bại. Mẹ chồng tôi như ngã quỵ. Bà tái mặt khi biết sổ hồng căn nhà đã bị Oanh mang đi thế chấp, chưa kể còn phát hiện loạt đơn hàng thực phẩm chức năng, thuốc hỗ trợ tiêu hóa… do chính Oanh đặt – trùng khớp với thời điểm bà bắt đầu sinh bệnh.

Lúc đó tôi mới xuất hiện. Tôi không mặc đồ ngủ cũ kỹ. Tôi mặc áo dài trắng, trang điểm nhẹ, mang theo bánh cốm và hộp trà sen.

Tôi bước vào căn bếp cũ, nơi mình từng bị đẩy ra, và mỉm cười:

– Mẹ ăn cơm với con một bữa được không?

Không ai nói gì. Chỉ có bà Cúc gật đầu, mắt ngấn nước.

Tôi nấu một bữa cơm giản dị – canh bí đỏ, thịt kho, rau muống luộc. Món ăn mẹ chồng từng chê nhạt nhẽo.

Nhưng lần này, bà ăn hết. Rồi đặt đũa xuống, nhìn tôi, khàn giọng:

– Mẹ xin lỗi. Ba năm qua… mẹ sai.

Tôi không khóc. Chỉ nhẹ nhàng đáp:

– Con không cần mẹ xin lỗi. Chỉ cần mẹ nhớ… con không bao giờ giành giật gì từ ai. Nhưng con sẽ không bao giờ để ai cướp trắng danh phận của mình.

Oanh bị đuổi ra khỏi nhà hôm đó. Hùng im lặng, không níu kéo. Còn tôi, dù có thể ở lại như một người “được minh oan”, nhưng tôi chọn ra đi.

Tôi không cần một gia đình phải ăn năn mới giữ tôi lại.

Tôi thuê một căn phòng nhỏ, mở một tiệm bánh online, sống nhẹ nhàng, không còn làm dâu – mà làm chính mình.

Vì tôi hiểu, sự trả thù sâu sắc nhất… không phải là vạch mặt. Mà là khiến họ phải ăn từng bữa cơm do tôi nấu… trong lặng lẽ, và tự thấy nhục khi nuốt xuống.