Mẹ chồng ném trầu vào mặt tôi t/ứ/a – m/á/u trong ngày cưới, bà d/è b/ỉ/u quát vào mặt tôi “Trầu quý không dành cho thứ con gái không cha”
Mẹ chồng ném trầu vào mặt tôi t/ứ/a – m/á/u trong ngày cưới, bà d/è b/ỉ/u quát vào mặt tôi “Trầu quý không dành cho thứ con gái không cha”
Trời miền Tây hôm ấy không nắng, nhưng cái không khí trong nhà bà Tư lại hầm hập như sắp có bão. Sân nhà treo đầy đèn lồng đỏ, bàn thờ tổ tiên thắp hương nghi ngút, khách khứa rì rầm chuyện trò. Ai cũng trông chờ một lễ cưới rộn ràng – chỉ có tôi, Hiền, là thấy trong lòng lạnh buốt như nước sông đêm.
Tôi mặc áo dài trắng, tay run run cầm bó hoa. Vừa bước tới cổng, chưa kịp cúi đầu chào mẹ chồng tương lai thì… “Bốp!” – một miếng trầu cau bay thẳng vào mặt tôi, đỏ bầm. Vôi trắng bắn tung tóe, cay xè môi khiến máu tứa ra.
Bà Tư – mẹ chồng – trợn mắt, giọng the thé:
“Trầu quý không dành cho thứ con gái không cha như cô!”
Khách mời chết lặng. Má tôi bị cấm không được ra tiễn, còn dượng thì đã dắt tôi lên xe hoa từ sớm, chẳng ai kịp can ngăn. Tôi đứng giữa sân, mặt sưng đau, máu nhỏ xuống khăn cưới trắng như dấu son oan nghiệt.
Tôi siết chặt bó hoa trong tay, không khóc, không chửi. Nhưng trong lòng… lửa cháy.
5 phút sau. Khi mọi người bắt đầu quay về ghế ngồi. Nhạc cưới vừa bật, tôi lặng lẽ rút một vật từ túi áo dài, bước thẳng tới bàn thờ tổ.
Cái nhìn của tôi khiến bà Tư tái mặt. Tôi không nói gì, chỉ đưa ra một tấm ảnh – ảnh cưới của tôi và Lợi, nhưng… trên ảnh có một người khác. Một người đàn bà mặc áo bà ba, tóc kẹp cao – là má ruột tôi, Mỹ Duyên – đứng cạnh đứa bé sơ sinh.
Bà Tư nhìn thấy, đứng khựng như bị điện giật. Bà giật lấy ảnh, nhìn chằm chằm, rồi ánh mắt bà loạng choạng… Bà quỳ sụp xuống, không ai ép, không ai bảo. Chỉ có một câu lẩm bẩm thoát ra từ miệng bà:
“Không… không thể nào…”
Đêm tân hôn. Tôi không ở trong phòng hoa. Tôi bị gọi xuống rửa chén. Tay tôi rớm máu, lòng tôi rớm lửa. Trong lúc tìm áo mưa trong kho, tôi vô tình phát hiện một chiếc hộp thiếc cũ rỉ sét, có khắc tên: Mỹ Duyên – 1997.
Trong đó là ảnh má tôi thời trẻ, một lá thư, một chiếc vòng sơ sinh len đỏ, và… một khăn tay thêu chữ “HT”.
Tôi giật mình. HT – chính là tên viết tắt của Thịnh, cha chồng tôi.
Hôm sau, ông Thịnh mời tôi ra sau nhà uống trà. Giọng ông nghèn nghẹn khi hỏi:
“Má con… còn khỏe không?”
Tôi trả lời: “Dạ, má mất năm con 10 tuổi.”
Tay ông run, ly trà rơi xuống đất.
Rồi ông nói như rút ruột:
“Nếu ngày đó má con không bỏ đi… thì con đã là con gái tôi.”
Không khí đóng băng. Tôi hiểu. Tôi – là giọt máu bị chối bỏ, vì danh dự, vì sĩ diện.
Tôi lặng lẽ xét nghiệm ADN. Kết quả xác nhận – tôi là con gái ruột của ông Thịnh. Ngay trong bữa cơm họ hàng, tôi đặt tờ giấy lên bàn. Bà Tư giật lấy, xé toạc:
“Giấy này không giá trị gì hết!”
Lợi – người chồng vừa thành “anh trai” tôi – nhìn mảnh giấy còn sót lại, lẩm bẩm đọc lớn:
“Kết quả xác nhận quan hệ huyết thống: Con ruột.”
Không ai nói gì. Tôi nhìn bà Tư, không giận, không hận, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Con đến không để trả thù. Chỉ để trả lại danh phận cho má con – và cho chính con.”
Bà Tư sụp xuống, tay ôm đầu. Gương mặt bà đổ mồ hôi lạnh. Tôi biết – nỗi sợ lớn nhất đời bà không phải bị vạch mặt, mà là bị tha thứ.
Bởi tha thứ đồng nghĩa với việc phải đối mặt với bản thân.
Tôi thu dọn đồ, bước khỏi căn nhà ấy. Lợi đứng lặng nhìn, giọng anh khản đặc:
“Em đi thật sao?”
Tôi gật đầu:
“Vì em biết mình không thuộc về nơi này.”
Tôi đi, không nước mắt, không níu kéo. Tôi đã có câu trả lời. Má tôi – người bị đuổi khỏi cửa – nay được thắp nhang trên chính bàn thờ tổ. Còn tôi – đứa con từng bị ném trầu vào mặt – đã lấy lại danh phận bằng chính sự bình tĩnh của mình.
Tôi mở một quán chè nhỏ bên bờ sông, đặt tên “Hiền Quán – Cho những ai từng bị chối bỏ”. Trên vách là tấm ảnh má tôi ôm tôi hồi bé.
Một bé gái mồ côi ghé quán, gọi tôi là “má”. Tôi ôm nó vào lòng, múc bát chè nóng đặt trước mặt. Giống hệt mùi má từng nấu.
Sáng hôm sau, trước cửa quán là một hộp chè Thái, một nhánh trầu cau úa màu và một lá thư không ký tên:
“Không dám xin gì, chỉ muốn gửi chút gì má con từng thích…”
Tôi biết ai gửi. Nhưng tôi không mở lời. Tha thứ không cần phải thành tiếng. Chỉ cần… buông.
Ngày cưới tôi bị ném chầu – hôm nay tôi nấu chè. Không để dằn vặt ai, không để trả thù ai. Mà để nhắc mình rằng:
Tôi đã sống sót. Đã đứng dậy. Và đã tha thứ.
Không phải ai quỳ xuống cũng hối hận.
Và không phải ai rời đi cũng bỏ lại mọi thứ.
Có người chỉ rời đi… để sống một cuộc đời khác, thanh thản hơn.
Bạn có từng bị làm nhục trong ngày đáng ra phải là hạnh phúc nhất đời? Nếu từng, câu chuyện này là của bạn.